Chương 5
Ca trực kết thúc, trời vừa tạnh mưa. Đồng Nhã thay đồ ra về, bước chân nhẹ như đang giẫm trên mây. Trên đường ra cổng bệnh viện, cô luôn phải kéo cổ áo cao hơn, tránh để người khác nhìn thấy những dấu hôn mờ nhạt nơi cổ.
Trong đầu cô vẫn còn văng vẳng lời Lục Tư Thành nói tối qua — “Tối mai, học tiếp.”
Câu nói ấy không khác gì một mệnh lệnh cấm cãi, mà cũng giống một lời hứa khiến tim cô không ngừng run rẩy.
Tối hôm sau, đúng tám giờ, tin nhắn từ bác sĩ Lục gửi đến:
“Phòng lưu trữ hồ sơ tầng 5. 20:15. Không được đi trễ.”
Cô cầm điện thoại, tay khẽ run. Căn phòng đó vốn ít người lui tới. Một nơi như thế… dường như chính là cố tình.
20:14, cô đến trước cửa phòng, tim đập mạnh như trống. Cửa chỉ khép hờ, cô đẩy nhẹ bước vào.
Lục Tư Thành đã ngồi đợi bên bàn tài liệu, áo blouse trắng vẫn chỉnh tề, nhưng tay áo sơ mi bên trong đã được xắn lên, để lộ cánh tay rắn rỏi với mạch máu xanh nhạt nổi rõ.
Anh ngẩng đầu liếc cô, giọng trầm khàn: “Vào rồi thì khóa cửa.”
Đồng Nhã lặng lẽ làm theo. Tiếng “tách” vang lên khi ổ khóa cài lại, cũng giống như tiếng lý trí cuối cùng trong cô tan rã.
Anh ra hiệu: “Tới đây.”
Cô rón rén bước tới, vừa đến gần thì bất ngờ bị anh kéo ngồi lên đùi.
“Hôm nay học phần tiếp xúc da.” Anh trầm giọng, tay luồn vào trong áo cô, đầu ngón tay lạnh chạm vào vùng bụng mềm mại khiến cô co người lại theo phản xạ.
“Thầy... hôm nay em không sai gì mà…”
“Không sai thì mới được thưởng.” Anh hôn lên cổ cô, ngậm lấy làn da mềm mịn, để lại một dấu đỏ mới.
Cô khẽ rên lên, giọng ngắt quãng: “Ở đây... không tiện... có người đến thì sao…”
“Chỗ này cách âm. Và...” Anh cười khẽ, kéo váy cô lên cao đến hông, “... chỉ cần em không rên quá lớn, sẽ không ai biết.”
Cô bị đè lên bàn tài liệu, hơi lạnh từ mặt gỗ truyền qua lớp váy mỏng khiến cả người run lên.
Lục Tư Thành ngậm lấy vành tai cô, giọng nói như thuốc độc pha lẫn mật ngọt: “Hôm qua là kiểm tra, hôm nay là... ôn bài.”
Tay anh nhanh chóng tháo bỏ lớp vải che chắn cuối cùng. Khi cơ thể cô hoàn toàn phơi bày dưới ánh đèn vàng lờ mờ, anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sâu đến mức khiến cô không dám trốn tránh nữa.
“Nhìn tôi.” Anh ra lệnh.
Cô mở mắt, vừa ngượng ngùng vừa mê đắm. Giữa tiếng thở dốc, âm thanh thân mật vang lên trong căn phòng nhỏ. Đôi môi anh kề sát tai cô, từng nhịp tiến vào càng lúc càng sâu:
“Thân thể em… mỗi lần tôi chạm vào, đều ngoan như thế này sao?”
Cô bật khóc vì khoái cảm lẫn ngượng ngùng, tay siết chặt mép bàn như sắp bị cuốn trôi.
Đêm đó, tất cả bài học đều được “ôn lại” đến tận khi cô nằm vật ra bàn, không còn chút sức lực.
Trước khi rời đi, anh chỉnh lại váy cho cô, cúi đầu hôn lên trán, giọng nhẹ đến lạ:
“Y tá Đồng, học rất ngoan. Ngày mai… thầy sẽ dạy phần thực hành nâng cao.”