Chương 1 – “Y tá mới, vào phòng tôi.”
Bệnh viện Nhân Ái, khoa Ngoại Tổng hợp.
Đồng Nhã vừa kết thúc buổi trực đầu tiên. Cô thở phào, mồ hôi đọng nhẹ sau gáy vì căng thẳng. Dù là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp ngành điều dưỡng, khi bước chân vào bệnh viện lớn như thế này, cô vẫn cảm thấy mình nhỏ bé và... lo sợ.
“Đồng Nhã!”
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên sau lưng khiến cô đứng khựng lại.
Quay đầu, cô đối diện với ánh mắt sâu thẳm, sắc bén của bác sĩ Lục Tư Thành – người được mệnh danh là "lưỡi dao vàng" của khoa.
“Vào phòng tôi. Ngay bây giờ.”
Giọng nói không to nhưng mang theo áp lực khiến tim Đồng Nhã đập thình thịch.
---
Phòng làm việc của bác sĩ trưởng khoa không lớn, nhưng yên tĩnh đến rợn người. Khi cánh cửa khép lại, thế giới bên ngoài như bị tách biệt hoàn toàn.
Lục Tư Thành đứng dậy khỏi ghế, bước từng bước chậm rãi về phía cô. Chiếc áo blouse trắng khoác hờ hững, cổ áo sơ mi bên trong khẽ mở, lộ ra đường xương quai xanh sắc nét.
“Em biết em sai ở đâu không?”
Đồng Nhã cúi đầu, lúng túng: “Em… em không kiểm tra lại số lượng thuốc trong lệnh truyền.”
“Ừ.”
Một tiếng "ừ" ngắn gọn, không khen cũng chẳng trách, nhưng đủ khiến cô rùng mình.
Bỗng anh áp sát. Cô lùi một bước, lưng đập vào mép bàn.
“Bác sĩ… Lục…”
“Em còn gọi tôi là bác sĩ Lục?” Giọng anh trầm xuống, đôi mắt hẹp dài khóa chặt lấy cô. “Hồi nãy ở phòng bệnh, em gọi tôi là gì?”
Mặt cô đỏ bừng. Trong lúc hoảng loạn, khi anh cúi người sát kiểm tra ống truyền, cô lỡ buột miệng gọi khẽ: “Thầy… Lục…”
Lục Tư Thành nhếch môi, tay chống lên mép bàn sát tai cô.
“Gọi lại lần nữa.”
“Thầy… Thầy Lục…” Cô run run, lưng dán sát vào bàn, không còn đường lui.
“Giỏi.”
Anh cúi xuống, môi kề sát vành tai cô. “Vì em là học trò ngoan, nên thầy sẽ chỉ dạy kỹ hơn một chút.”
Cổ áo blouse bị anh kéo mở, cúc áo bật ra trong tích tắc.
“Thầy sẽ dạy em… cách nhớ thuốc sao cho không quên nữa.”
Tay anh trượt vào eo cô, da thịt tiếp xúc với lòng bàn tay lạnh hơn nhiệt độ phòng khiến cô run rẩy.
Đồng Nhã hé miệng thở gấp, đôi mắt long lanh sương nước, không biết nên trốn hay nên đón nhận.
Cảm giác cấm kỵ, lén lút, và dục vọng dồn nén khiến cơ thể cô như nóng bừng lên.
Mà Lục Tư Thành… lại cúi người sát hơn, môi chạm nhẹ khóe môi cô rồi khẽ liếm một đường.
“Đây là… hình phạt đầu tiên.”
-