Ca trực đêm đầu tiên, Đồng Nhã được phân vào tổ phụ trách tầng bảy. Đây là khu phẫu thuật hồi sức, luôn yên ắng nhưng áp lực cao.

Gần nửa đêm, trời đổ mưa. Tiếng mưa rơi lách tách bên ngoài cửa sổ càng khiến không khí thêm u ám.

Cô vừa ghi xong hồ sơ bệnh nhân thì đèn hành lang chập chờn, ánh sáng lóe lên rồi phụt tắt.

Cô nhíu mày: Mất điện?

Chưa kịp quay lại phòng nghỉ, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, thấp trầm như từng đợt điện giật chạy dọc sống lưng:

“Y tá Đồng, không sợ bóng tối sao?”

Cô giật mình quay lại, chỉ thấy ánh đèn pin điện thoại rọi lên khuôn mặt góc cạnh của Lục Tư Thành. Chiếc áo blouse trắng giờ phủ một lớp ánh sáng lờ mờ, khiến cả người anh toát ra mùi nguy hiểm mê hoặc.

“Bác sĩ… À, Thầy Lục…” Cô lắp bắp sửa lại xưng hô.

“Ừ, gọi như thế dễ nghe hơn.”

Anh đưa tay mở cửa phòng nghỉ, tay còn lại nắm cổ tay cô, kéo vào theo.

Cánh cửa vừa khép lại, không gian chỉ còn tiếng mưa và tiếng tim cô đập thình thịch. Lục Tư Thành đặt điện thoại xuống bàn, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng nhưng đôi mắt lại sâu hun hút, ánh lên thứ gì đó khác thường.

“Muốn ngủ một lát?”

“Em còn trực...”

“Vậy ngồi đây.” Anh chỉ vào chiếc ghế dài trong phòng.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng ánh mắt không rời được đôi tay anh đang tháo găng. Tay anh dài, ngón thon, cử động nhanh gọn… và chính đôi tay ấy vài tiếng trước đã lướt qua eo cô, kéo cúc áo cô ra.

Không khí ngột ngạt, nhất là khi Lục Tư Thành không nói gì thêm, chỉ bước đến trước mặt cô, rồi bất ngờ cúi người xuống.

“Em đang nghĩ gì thế?” Hơi thở nóng rực phả lên môi cô. “Vẫn chưa tỉnh táo à?”

Đồng Nhã siết chặt vạt áo, mặt đỏ như máu: “Em... em chỉ đang nghĩ... thầy rất gần...”

“Gần như vậy...” Anh thì thầm, bàn tay trượt dọc theo đùi cô, chậm rãi kéo váy đồng phục y tá lên một chút, “...vẫn chưa đủ.”

Cô ngửa đầu dựa vào tường, hơi thở gấp gáp khi tay anh dừng lại ở ranh giới cuối cùng. Gần như không khí xung quanh cũng đặc quánh lại bởi hơi thở của hai người.

“Đây là trực đêm đầu tiên, cũng là bài kiểm tra tiếp theo,” anh cúi sát môi cô, khẽ mỉm cười như thể sắp trừng phạt.

“Để xem em có thể... chịu đựng được mấy tiếng.”

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play