Tiếng mưa bên ngoài vẫn rơi không dứt, nhưng trong phòng nghỉ, không khí lại ngập tràn sự nóng bỏng nghẹt thở.

Đồng Nhã dựa vào tường, đôi mắt ươn ướt nhìn người đàn ông trước mặt. Lục Tư Thành không vội, tay anh vẫn đặt nơi đầu gối cô, từng chút một vén váy cô lên, đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng khiến cô run nhẹ.

“Cởi áo khoác.” Anh ra lệnh.

Cô lúng túng, chần chừ trong vài giây, nhưng ánh mắt anh lạnh đi một chút. Đồng Nhã lập tức làm theo, tháo áo blouse trắng, chỉ còn lại chiếc váy y tá mỏng ôm sát đường cong mềm mại.

Anh nở nụ cười nhạt, cởi áo khoác của mình rồi ném lên bàn, tiến tới, đầu ngón tay luồn vào đường cổ áo cô, kéo ra chút xíu.

“Lần trước chưa kịp dạy em bài ‘thân nhiệt’, hôm nay bổ sung.”

Tay anh siết eo cô, kéo cả người cô áp vào ngực mình. Sức nóng từ cơ thể nam tính tỏa ra rõ rệt khiến cô không thể trốn tránh. Anh cúi đầu, môi phủ lên môi cô – không dịu dàng, không chậm rãi, mà là nụ hôn bá đạo, thô bạo như muốn nuốt lấy mọi âm thanh của cô.

“Ưm…”

Cô cố ngẩng đầu né tránh, nhưng anh giữ chặt gáy cô, hôn sâu hơn. Lưỡi anh luồn vào, khuấy đảo trong khoang miệng ngọt mềm khiến lý trí cô tan rã.

Anh buông môi cô ra, đôi mắt tối hẳn đi vì dục vọng: “Thân nhiệt tăng rồi. Bắt đầu kiểm tra phản ứng sinh lý.”

Nói rồi, anh nâng một bên đùi cô lên, khiến cô buộc phải quấn chân quanh eo anh. Váy bị đẩy cao, đùi trắng muốt lộ ra dưới ánh đèn pin yếu ớt.

“Thầy…” Cô thở dốc, ngón tay bám vào vai anh, thân thể mềm nhũn tựa vào anh.

“Không được gọi như thế ngoài phòng làm việc.” Anh hôn dọc cổ cô, từng dấu hôn nóng rực in lại trên làn da trắng.

“Vậy… gọi anh là gì bây giờ…”

Anh cười khẽ, môi dừng lại bên tai cô, giọng trầm thấp gợi cảm: “Gọi là… người đàn ông của em.”

Tay anh trượt vào trong váy, ngón tay di chuyển khiêu khích, khiến cả người cô run rẩy từng đợt. Cô bật ra tiếng rên nhỏ, không thể kìm nén nữa.

Tiếng mưa lớn hơn, tiếng thở gấp xen lẫn nhịp rung nhẹ của tấm kính cửa sổ. Cơ thể cô cong lên, đón lấy từng đợt đụng chạm sâu hơn từ anh, từng tiếng nức nở mềm mại bật ra trong nửa kín nửa hở của bóng tối.

Lục Tư Thành cúi đầu, liếm khẽ nơi khóe mắt cô – nơi vừa tràn ra giọt nước mắt vì khoái cảm tê dại.

“Đêm nay, em học chưa xong đâu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play