Ngoài thành Trường An, trời cao đất rộng.

Lúc còn ở trong thành, Minh Họa còn ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, vừa ra khỏi cửa thành, lập tức như chim thoát khỏi lồng, ghé cửa sổ xe kêu to: "Ca ca, ta muốn cưỡi ngựa!"

Nghĩ ngày mai muội muội đã phải gả đi làm vợ người ta, lần sau muốn cưỡi ngựa rong ruổi e rằng không biết đến bao giờ, Tạ Minh Tễ liền gật đầu: "Được, cưỡi!"

Thế là Minh Họa đội mũ rèm, cùng Minh Vỉ vui vẻ phi ngựa một hồi.

Khi đuổi tới bên hồ Khúc Giang, Minh Họa nói: "Ca ca, chúng ta dựng màn pha trà đi!"

Tạ Minh Tễ cũng gật đầu: "Được, dựng!"

Ba người xuyên qua bụi hoa cành liễu, tìm nơi phong cảnh đẹp, dựng màn, uống trà đánh cờ.

Chờ đến giữa trưa thì ghé tửu lâu nổi tiếng Vọng Giang Các dùng một bữa yến Khúc Giang, rồi đánh xe trở lại trong thành. Ba huynh muội lại thong thả dạo chơi Đông Tây nhị thị.

Đông Tây nhị thị, người đông như trẩy hội, cửa hàng san sát, thật vô cùng náo nhiệt. Các loại hàng hóa vô số, hoa cả mắt, Minh Họa nhìn đến chóng cả mặt, đáp ứng không xuể.

Rốt cuộc nàng vẫn là tiểu cô nương, thấy thứ gì vừa mắt cũng đều muốn có.

Huống chi hôm nay có ca ca, tỷ tỷ trả tiền, nàng liền không khách khí chút nào, kết quả là—

Nhìn thấy lụa thiên tằm quý giá, Minh Họa hỏi: "Ca ca?"

Tạ Minh Tễ đáp: "Mua."

Nhìn thấy chiếc vòng ngọc quý điêu khắc tinh xảo, Minh Họa lại hỏi: "Ca ca?"

Tạ Minh Tễ lại đáp: "Mua."

Thấy bánh thịt dê thơm nức, Minh Họa lại hỏi: "Ca ca?"

Tạ Minh Tễ liếc nhìn Minh Vỉ, Minh Vỉ cười vui vẻ trả tiền: "Được rồi, được rồi, cái này ta mua."

Nhìn thấy quán rượu có các Hồ cơ xinh đẹp đang múa hát, Minh Họa định mở miệng: "Ca…"

"Đừng gọi ca nữa."

Tạ Minh Tễ kéo khóe miệng: "Ngươi dứt khoát đem ta bán đi luôn cho rồi."

Minh Họa le lưỡi: "Ta đâu có bảo ngươi mua, chỉ là muốn vào xem một chút mà thôi."

Lúc này Tạ Minh Tễ mới thở phào nhẹ nhõm, dẫn hai muội muội vào.

Khi ấy sắc trời vừa chập choạng, ba huynh muội tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa xem Hồ cơ thân hình quyến rũ nhảy điệu Hồ Toàn Vũ, múa thác chi vũ, vừa có thể ngắm cảnh hoàng hôn trên chợ phía tây Trường An.

"Thật không hổ là kinh đô."

Minh Họa chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cửa hàng san sát, kéo dài không thấy tận cùng, lòng không khỏi cảm khái.

Hôm nay chỉ như cưỡi ngựa xem hoa qua ba nơi, mới chỉ nhìn thấy một góc nhỏ của tòa thành hùng vĩ này, nàng đã hoàn toàn bị sự phồn hoa thịnh vượng của nơi đây thuyết phục.

"Trách sao ai cũng muốn chạy về Trường An, chỉ riêng Đông Tây nhị thị này thôi, dù dạo cả tháng cũng chẳng hết được," Minh Họa than.

Minh Vỉ uống một ngụm nước ô mai, trêu chọc: "Ta còn lạ gì ngươi? Với cái tính lười nhác của ngươi, chỉ ở nhà hai ngày buồn chán mới chịu ra ngoài thôi. Nếu bảo ngươi ngày nào cũng dạo phố, ngươi nhất định lại than phiền, trời nắng lớn thế này sẽ phơi đến chết mất, chi bằng ngủ ở nhà sướng hơn."

Nàng bắt chước giọng điệu của Minh Họa cực giống, khiến Tạ Minh Tễ cười ha ha không ngừng.

Minh Họa đỏ mặt, hừ nhẹ nói: "Ta nào có như vậy!"

Vừa định tìm ví dụ chăm chỉ nào đó để phản bác, thì dưới đường bỗng nhiên truyền tới một trận ồn ào.

"Ngươi đừng đi, đừng đi!"

"Bỏ cái móng vuốt của ngươi ra, đừng làm bẩn áo choàng mới của thiếu gia đây!"

"Ngươi… ngươi thật quá đáng! Phải bồi thường! Nếu ngươi không chịu bồi thường, hôm nay dù ngươi đánh chết ta, ta cũng không buông tay!"

"Lão già không biết điều! Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

"Cứu mạng, thiếu gia nhà giàu giết người rồi—!"

Minh Họa vừa ngồi bên cửa sổ, cúi đầu liền nhìn rõ tình hình dưới đường.

Chỉ thấy bên một sạp nhỏ bán tranh chữ đơn sơ, một lão trượng áo quần rách rưới gầy yếu ngã ngồi trên đất, đang ôm chặt chân một lang quân áo gấm, hướng về người qua đường kêu khóc: "Xin mọi người phân xử giùm ta một chút!"

Lão trượng chỉ vào cuộn tranh rách trên mặt đất, khóc kể: "Vị lang quân này làm hỏng bức tranh của ta lại không chịu bồi thường, trên đời làm gì có đạo lý như thế!"

"Chỉ một bức tranh rách thế này, bổn thiếu gia trả ngươi mười lượng bạc còn chưa đủ sao? Mở miệng đòi ba trăm lượng, ngươi nghĩ ta coi tiền như rác à?"

Lang quân nói chuyện kia tuổi chưa tới hai mươi, mặc áo gấm Tứ Xuyên dệt chỉ vàng, eo đeo thắt lưng vàng, chân mang ủng quý, tay xách lồng họa mi bằng sắt, xung quanh có bốn năm tên hầu, dáng vẻ rõ ràng là một kẻ ăn chơi trác táng vô công rồi nghề.

Bị dây dưa đến không nhịn nổi, hắn dùng sức kéo chân: "Ta cảnh cáo ngươi mau buông ra, nếu không đừng trách ta vô lễ!"

Lão trượng lại ôm chặt không chịu buông: "Đây không phải là tranh thường, mà là bức tranh 《Cửu Phong Tuyết Tễ Đồ》 do Khâu Minh đạo nhân vẽ, là báu vật tổ truyền nhà ta! Nếu không phải trong nhà lão bà bệnh nặng chờ tiền thuốc, ta làm sao nỡ đem báu vật tổ tông bán đi..."

Nói tới đây, lão trượng nước mắt giàn giụa: "Ai chẳng biết tranh của Khâu Minh đạo nhân giá trị ngàn vàng, ta cũng vì cần tiền gấp mới bán rẻ ba trăm lượng. Ai ngờ ngày đầu bày quán đã gặp chuyện thế này… Ông trời ơi, đây là muốn ép hai vợ chồng già chúng ta vào đường chết sao?"

Lời vừa dứt, người xung quanh đều xôn xao lên tiếng bênh vực kẻ yếu.

"Đồ gia truyền của người ta làm hỏng như thế, còn không chịu bồi thường, thật quá đáng!"

"Đúng thế, nhìn dáng vẻ ăn mặc là biết thiếu gia này đâu thiếu tiền, còn lão trượng đang cần tiền cứu mạng!"

"Ai, bọn nhà giàu ỷ thế hiếp người, thật đáng thương!"

Những lời bàn tán lọt vào tai, gã thiếu niên kia tức đến đỏ mặt, trừng mắt quát: "Tất cả câm miệng hết cho ta! Còn dám nói bậy, bổn thiếu gia cắt lưỡi hết!"

Chuyên ức hiếp người yếu, lại còn ngang ngược như thế.

Các bá tánh nhất thời kích động phẫn nộ, trong đó có một tráng hán lớn tiếng hô: "Lão trượng đừng sợ, đây chính là dưới chân thiên tử, hắn mà dám chơi xấu không chịu đền tiền, ta nhất định giúp ngươi báo quan!"

"Ai vô lại chứ? Rõ ràng là lão già này muốn lừa ta, một bức tranh rách nát cũng đòi ta ba trăm lượng, sao không đi cướp luôn đi?"

Thiếu niên ăn chơi trác táng nói xong lại hung hăng trừng mắt nhìn tráng hán kia: "Báo quan à? Ngươi đi đi, cứ việc đi! Ngươi có biết cha ta là ai không, cha ta chính là——"

Người hầu bên cạnh hắn biến sắc, vội kéo lấy ống tay áo hắn: "Lang quân cẩn thận lời nói! Nếu để lão gia biết, ngài về nhà lại bị đánh đó."

Thiếu niên hung hăng nghiến răng, cuối cùng cũng nén xuống, chỉ lạnh giọng ra lệnh: "Còn không mau kéo hắn ra cho ta!"

"A, giết người rồi——!"

Lão trượng kia thê lương gào khóc.

"Thật quá đáng mà!"

Trên lầu quán rượu, Minh Vỉ nhíu mày nói: "Không ngờ ngay dưới chân thiên tử lại có hạng người cuồng vọng như vậy."

Tạ Minh Tễ sắc mặt cũng âm trầm, nắm chặt tay.

Thấy lão trượng đã bị hai tên đầy tớ mạnh mẽ kéo ra, Minh Vỉ quay lại nói: "Ca ca, phái người xuống giúp đỡ lão trượng kia một phen đi?"

Tạ Minh Tễ đang muốn đồng ý, chợt nghe Minh Họa nói: "Không vội."

Tạ Minh Tễ cùng Minh Vỉ đều ngẩn người, nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Minh Họa thong thả uống cạn nước ô mai còn dư trong ly, cầm lấy mũ rèm đứng lên, từ tốn nói: "Chúng ta xuống xem trước đã."

Tạ Minh Tễ và Minh Vỉ dù khó hiểu nhưng thấy muội muội đã bước ra ngoài, liền vội vàng theo sau.

Bên đường lúc này đã tụ tập rất đông người, vừa xem vừa than, tuy bất bình nhưng không ai dám ra tay.

"Phiền mọi người nhường đường một chút."

Một giọng nói thanh linh êm tai vang lên, đám người nghe tiếng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một thiếu nữ yểu điệu mặc áo xanh váy hoa, chậm rãi tiến đến từ bên ngoài.

Tuy mũ rèm che mất dung nhan, nhưng chỉ nhìn trang phục và khí chất, đã biết ngay là một vị quý nữ cao môn.

Trong thành Trường An, quý nữ như mây, đông không kể xiết. Nhưng quý nữ sẵn lòng hòa vào đám đông bá tánh thế này, đây đúng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Dù sao những tiểu thư nhà giàu đều tinh tế kiều quý, cho dù chỉ vô tình gặp mặt dân thường cũng e sợ mùi nghèo hèn, ô trọc trên người bá tánh làm bẩn chiếc mũi cao quý của mình.

Người qua đường đều nhất loạt nhìn chăm chú vào thiếu nữ đột nhiên xuất hiện này, cả thiếu niên và lão trượng kia cũng kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Chỉ thấy nàng không hề e ngại, bước tới trước, cúi người nhặt lên bức tranh đã rách dưới đất.

Nàng nhẹ nhàng vén một góc rèm lụa lên, lẳng lặng chăm chú nhìn vào bức tranh.

Mà thiếu niên ăn chơi kia xuyên qua góc rèm được nâng lên, thoáng thấy đôi môi nhỏ nhắn anh đào dưới lớp lụa mỏng như sương mờ, đôi mắt liền ngây ngẩn.

Dù chỉ thấy một chiếc cằm nhưng hắn trực giác cảm nhận, dưới chiếc mũ rèm kia nhất định là một tuyệt sắc mỹ nhân.

Trong lúc hắn còn ngẩn ngơ, thiếu nữ đã buông tay, rèm mỏng lần nữa che đi dung mạo.

"Đây không phải chân tích của Khâu Minh đạo nhân."

Minh Họa cầm bức tranh, khẳng định: "Chỉ là đồ giả làm cũ, nhiều nhất trị giá ba lượng, tuyệt đối không đáng ba trăm lượng."

Lời vừa dứt, xung quanh ồ lên kinh ngạc.

"Sao cơ? Đồ giả?"

"Chỉ ba lượng bạc thôi à?"

"Rốt cuộc chuyện này là sao đây?"

Mọi người xôn xao bàn luận, lão trượng lập tức biến sắc, hung dữ nhìn chằm chằm thiếu nữ vừa xuất hiện: "Ngươi nói bậy gì đó, đây là bảo vật tổ truyền của nhà ta, sao có thể là đồ giả?"

"Nhưng đúng là đồ giả mà, ta không nhìn nhầm đâu!"

Minh Họa bình thường tuy hơi mơ hồ chuyện khác, nhưng riêng về thư họa lại là người rất sành sỏi.

Nếu nàng nhớ không lầm, bức 《Cửu Phong Tuyết Tễ Đồ》 thật sự của Khâu Minh đạo nhân lúc này vẫn đang nằm trong rương hồi môn của nàng.

Trừ phi trước kia trong tiệc cập kê, Triệu phu nhân Bắc Đình tặng đồ giả cho nàng làm hạ lễ.

Vừa rồi nàng chưa chắc chắn nên mới đích thân xuống xem, vừa nhìn đã lập tức phát hiện vô số sơ hở.

"Khâu Minh đạo nhân là người Cô Tô, thường dùng lụa vân ti của Cô Tô để vẽ tranh, nhưng bức này lại dùng lụa Lưu Yên của Từ Châu. Hơn nữa, nét bút của Khâu Minh đạo nhân phóng khoáng tùy ý, thích dùng mực đậm tô núi non mây trời, lại tùy hướng mực mà thêm các nét điểm xuyết tỉ mỉ. Nhưng đồ giả này..."

Minh Họa nhíu mày, cảm thấy đem bức họa này so sánh với chân tích thì quả thật là sỉ nhục nguyên tác, nàng lắc đầu than: "Thực sự là khó coi, không biết người làm giả lấy đâu ra gan lớn như vậy, làm cẩu thả thế này cũng dám đem ra lừa người? Phải chăng là thấy tác phẩm còn lại của Khâu Minh đạo nhân quá ít, cho rằng không ai nhận ra?"

Giọng nói nàng không cao không thấp nhưng đủ cho tất cả nghe rõ.

Đám người thấy nàng nói năng có lý, rõ ràng rành mạch, lập tức dồn ánh mắt nghi ngờ về phía lão trượng.

Thấy tình thế đột ngột đảo chiều, lão trượng kia vội vàng đứng lên: "Các ngươi đừng nghe nàng ta nói bừa! Một tiểu nha đầu còn hôi sữa thì biết gì về thi họa? Đây là bảo vật truyền qua ba đời nhà ta, sao có thể giả được?"

Minh Họa nhìn lão trượng, khẽ mấp máy môi anh đào, có vẻ áy náy nói thật: "Lão bá à, liệu có phải ông bị tổ tiên lừa rồi không? Hoặc là tổ tiên ông cũng bị người khác lừa?"

Nàng hỏi rất chân thành.

Nhưng lời này vào tai lão trượng lại giống như đang chế giễu.

Nhìn ánh mắt nghi ngờ càng lúc càng nhiều của đám đông, trong mắt lão lóe lên vẻ tàn nhẫn, lập tức vung nắm đấm về phía Minh Họa: "Con tiện nhân, ta thấy các ngươi là một phe cả!"

Minh Họa sắc mặt biến đổi, bản năng lùi về phía sau né tránh.

"Cẩn thận!" Thiếu niên ăn chơi kinh hô, lập tức xông tới.

"Họa Họa!" Tạ Minh Tễ cùng Minh Vỉ cũng vội bước nhanh tới.

Ngay khi thiếu niên ăn chơi sắp đỡ lấy cánh tay Minh Họa, mu bàn tay bỗng nhiên đau nhói, hắn "a" một tiếng liền rụt tay về.

Cũng may Tạ Minh Tễ kịp thời bước tới, vững vàng ôm lấy Minh Họa.

Sau đó, mặt hắn lập tức trầm xuống, bước nhanh tới trước mặt lão trượng kia, tung một quyền đánh ngã xuống đất: "Lão già không biết sống chết, dám đụng vào muội muội ta!"

Cánh tay thanh niên tướng quân sức lực chẳng nhỏ, lão trượng lập tức bị đánh ngã lăn trên đất, khóe miệng hộc ra máu.

"Ca ca!" Minh Họa kinh hô.

Chỉ sợ hắn tức giận quá, giữa đường lỡ tay đánh chết người.

Tạ Minh Tễ trong chớp mắt vừa rồi đúng là có một tia nóng giận bốc lên, định giết chết lão già này. May nhờ tiếng kêu của Minh Họa kéo hắn tỉnh táo lại.

"Quan sai đến rồi!"

Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng hô.

Một đội Kim Ngô Vệ nhanh chóng chạy tới: "Tránh ra, tránh ra hết!"

Minh Họa không muốn chuyện này ầm ĩ thêm nữa, dù sao hôm nay bọn họ ra ngoài là để du ngoạn, nàng khẽ lắc đầu với Tạ Minh Tễ.

Tạ Minh Tễ hiểu ý, bước đến đơn giản trình bày lại tình huống, rồi từ trong tay áo lộ ra một khối lệnh bài của phủ Túc Vương.

Đội trưởng đội Kim Ngô Vệ lập tức biến sắc, vừa định hành lễ thì Tạ Minh Tễ thấp giọng nói: "Cứ chiếu theo quy củ mà xử lý."

Dứt lời, hắn liền dẫn theo hai muội muội rời đi.

"Từ từ đã, xin dừng bước!"

Tạ Minh Tễ cau mày quay lại, liền thấy tên thiếu niên ăn chơi kia đang đuổi theo phía sau.

Chẳng rõ do thời tiết quá nóng hay vì chạy gấp hai bước, thiếu niên ấy mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn vào Minh Họa.

Hắn chắp tay trước ngực, nói: "Vị nương tử này, ta là Lục Lang của Tĩnh Viễn hầu phủ họ Ngụy, vừa rồi nhờ có nàng tương trợ, nếu không chắc chắn ta đã bị tên lừa đảo kia vu oan rồi. Chẳng biết nương tử là tiểu thư nhà nào, ngày mai ta nhất định mang lễ vật tới phủ cảm tạ."

Tĩnh Viễn hầu phủ ư? Không có ấn tượng gì.

Minh Họa nhẹ nhàng lắc đầu qua lớp rèm: "Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Ngụy Minh Chu còn định nói tiếp, nhưng Tạ Minh Tễ thân hình cao lớn đã chắn ngay trước mặt Minh Họa: "Chỉ là bèo nước gặp nhau, mong lang quân chớ dây dưa nữa."

Con cháy nhà võ, khí thế sắc bén không thể xem nhẹ.

Ngụy Minh Chu tức tối đứng yên tại chỗ.

Nhìn theo mấy bóng dáng kia dần khuất trong ánh chiều tà, hắn vẫn còn ngẩn ngơ.

Tên người hầu tiến lên: "Lang quân, lão già kia đã bị Kim Ngô Vệ áp đi rồi."

Ngụy Minh Chu chẳng hề quan tâm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng tiểu nương tử rời đi, miệng lẩm bẩm: "Chẳng biết nàng là tiểu thư nhà ai nhỉ..."

Người hầu thở dài: "Đáng tiếc không nhìn thấy dung mạo, nếu không còn có thể nhờ phu nhân giúp nghe ngóng một chút."

Câu này lại nhắc nhở Ngụy Minh Chu: "Phải rồi, vừa nãy ta nghe người đi cùng nàng gọi một tiếng, là gì nhỉ? Họa Họa?"

"Họa Họa? Hay Hoa Hoa?"

Hắn lập tức phấn khởi lên: "Mẫu thân ta quen biết rộng, giờ biết khuê danh nàng rồi, biết đâu lại có thể tìm được."

Nói xong, hắn hào hứng định về phủ ngay. Nhưng vừa xách lên lồng chim họa mi, ánh mắt liếc thấy mu bàn tay mình, trong lòng lại sinh nghi hoặc.

Mới rồi mu bàn tay hắn như bị cái gì đó đánh trúng, rất đau, nhưng giờ lại chẳng có dấu vết nào. Là hắn ảo giác hay tay hắn có vấn đề?

Thôi, chẳng cần nghĩ nữa, về phủ hỏi mẫu thân trước đã!


Bên đường, trên tầng hai của tửu lâu, phía sau một khung cửa gỗ khép hờ.

Bùi Liễn nâng chén trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống con đường, nơi vừa rồi còn đông nghịt người tụ tập trước sạp tranh thư họa, giờ chỉ còn hai tên Kim Ngô Vệ đang thu dọn tàn cục dưới ánh hoàng hôn.

Sau lưng, Trịnh Vũ khom người nhắc khéo: "Điện hạ, trời không còn sớm, các hàng quán sắp đóng cửa cả rồi."

Sáng mai ngài còn phải đại hôn, đừng để quá khuya không thể về Đông Cung được.

Trong lòng hắn đang âm thầm lo lắng, lại thấy Thái tử mặc thường phục nguyệt bạch buông chén trà xuống, nghiêng mắt nhìn hắn: "Ai bảo ngươi vừa rồi ra tay?"

Trịnh Vũ giật mình, vội quỳ xuống: "Điện hạ thứ tội! Thuộc hạ chỉ lo có kẻ làm tổn thương Tạ nhị nương tử."

Người bên bàn rất lâu không nói gì.

Trịnh Vũ quỳ dưới đất, lòng càng thêm thấp thỏm: chẳng lẽ hắn hiểu lầm ý của điện hạ?

Nhưng rõ ràng hắn vừa nhìn thấy, khoảnh khắc Ngụy thế tử vươn tay định đỡ Thái tử phi, bàn tay đang cầm chén trà của Thái tử chợt siết chặt lại.

Rất lâu sau, trên đỉnh đầu hắn mới vang lên giọng nói lạnh nhạt: "Cô cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội."

Trịnh Vũ cúi thấp đầu: "Xin điện hạ cứ phân phó."

"Chờ án bên phía Kim Ngô Vệ kết thúc, đem cắt đầu lưỡi lão già kia."

Trịnh Vũ ngạc nhiên, vừa ngẩng đầu liền thấy Thái tử không biểu cảm đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng lên.

Lúc rời đi, Bùi Liễn quay đầu liếc nhìn về phía sạp thư họa một lần nữa.

Bóng dáng thiếu nữ thanh lệ trong bộ áo màu xanh liễu vừa rồi vẫn rõ ràng trong trí nhớ hắn, nàng đứng thẳng người, tay cầm cuộn tranh, đối mặt với sự nghi hoặc của đám đông cũng không chút hoảng loạn, từng lời nói rõ ràng, đâu ra đấy.

Có lẽ, vị Thái tử phi này không phải hoàn toàn như hắn tưởng tượng—vô dụng đến mức không chịu nổi?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play