Đầu hẻm kéo ra dải cảnh giới màu vàng sáng, rõ ràng không sai mà tách ra một góc yên bình thường ngày của thành phố này.

Có lẽ là vì công tác điều tra thu thập chứng cứ đã kết thúc, mà truyền thông cũng cảm thấy mỹ mãn, dẫn dắt theo một làn sóng tin tức rồi rời đi, hiện trường vụ án có vẻ đặc biệt yên tĩnh và trống vắng, từ đầu hẻm nhìn vào không thấy bóng người nào.

Một vũng máu lặng lẽ ẩn trong bóng tối.

Đối với Augus, việc cắt qua giữa hai trạng thái cũng không tính là khó, sau khi biết được vì sao bản thân không thể xuất hiện trong thiết bị theo dõi, Augus tự giác hòa tan thành sắc đỏ sẫm, lặng lẽ không một tiếng động đi đến nơi mà tối hôm qua Diệp Túc Lưu từng xuất hiện.

Sau khi hoàn toàn hòa tan thành sắc đỏ sẫm, Augus sẽ không có cảm giác, Diệp Túc Lưu một đường trước mắt tối đen mà đi tới, nghe được Augus báo lại vị trí, ngay sau đó tầm nhìn mới dần dần sáng trở lại.

Hai bên là khu dân cư chen chúc ép ra một con hẻm nhỏ hẹp chật, thang thoát hiểm gỉ sét loang lổ, hai bên là mấy thùng rác, dù là ban ngày thì ánh sáng cũng rất mờ nhạt, tầm nhìn vô cùng hạn chế.

Trong mắt Diệp Túc Lưu, hàng ngàn hàng vạn từ ngữ như chim én quay về tổ, nhanh chóng trở về vị trí, cảnh vật trong tầm mắt lần lượt hiện ra tên gọi.

Diệp Túc Lưu quét mắt một vòng, không thấy có camera theo dõi, cũng không thấy người nào, liền không ngăn cản hành động của Augus.

Hắn nhìn quanh bốn phía, không thể từ trong ký ức tìm ra bao nhiêu cảm giác quen thuộc, xem ra ký ức tối hôm qua đã bị ném sạch không còn mảnh nào.

Đi vào bên trong, đến vị trí gần giữa hẻm nhỏ, mùi máu tanh nồng đậm đập thẳng vào mặt, không biết trộn lẫn với thứ gì xung quanh, hỗn hợp lại thành mùi vị càng phức tạp, càng mãnh liệt.

Tầm nhìn cũng hiện ra một cái tên mới, băng dán màu trắng dán lại hình người đã bị tiêu biến, mà xung quanh 【vết máu】 cùng 【hình người đã biến mất】, còn lẫn một ít ký tự nho nhỏ.

【Mảnh vụn nội tạng】, 【mảnh vụn thi thể】, 【xương vỡ】.

Trước mấy từ này, Diệp Túc Lưu đột nhiên dừng bước.

Tối hôm qua hắn cho rằng mình đang chơi trò chơi, không suy nghĩ quá nhiều về việc Augus tuổi còn nhỏ, liệu có thể trực diện loại cảnh tượng giới hạn cấp như thế này hay không……

“Cảm thấy thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Túc Lưu, Augus hơi sững sờ, cúi đầu nhìn xuống mặt đất trong bóng tối, nghi hoặc trả lời:

“Không có cảm giác gì cả, tiên sinh. Làm sao vậy?”

Diệp Túc Lưu: “……Ngươi nhìn thấy gì?”

Augus không có cảm giác, nheo lại đôi mắt còn sót lại, cố gắng phân biệt:

“Một ít thi thể. Không giống tôi, đã không còn là màu đỏ.”

Diệp Túc Lưu: “……” Tốt rồi, xem ra không cần lo lắng.

Diệp Túc Lưu tin tưởng khi cảnh sát thu dọn thi thể hẳn là đã nhặt rất sạch sẽ, chỉ là có thể do vỡ vụn quá mức, khó tránh khỏi sẽ còn sót lại chút tàn dư không thể thu dọn hết. Xem ra trừ phi hung thủ là tên sát nhân cuồng mang theo máy xay thịt để tiêu hủy thi thể, nếu không thì chính là do một số nhân tố khác tạo thành hiện trường như vậy.

Khả năng bằng chứng đã bị cảnh sát mang đi, nhưng Diệp Túc Lưu đến còn coi như kịp lúc, hiện trường vẫn chưa bị tẩy rửa dọn dẹp thêm lần nữa, cho nên mới còn sót lại những dấu vết này.

“Lại gần chút.” Hắn chỉ thị.

Augus tiến gần hơn một chút, mảnh vụn thi thể cũng rõ ràng hiện ra trong tầm nhìn của Diệp Túc Lưu.

Lần này, cho dù không có dòng chữ đánh dấu, Diệp Túc Lưu cũng có thể xác định, tên gọi chính xác của những mảnh vỡ này hẳn là 【mảnh vụn thi thể thối rữa】—— mảnh vỡ rõ ràng đang trong quá trình phân hủy, sắc trắng xanh ghê tởm hòa lẫn với máu thịt, tỏa ra mùi tanh hôi khiến người buồn nôn.

Hai viên cảnh sát đó nói thời điểm nạn nhân tử vong là tối hôm qua…… Tạm thời cho là đây là kết quả kiểm nghiệm tử thi sơ bộ, nếu là như vậy, thế thì những mảnh thi thể này phân hủy đến mức không hợp với lẽ thường…… Diệp Túc Lưu nhanh chóng suy nghĩ.

Trừ phi trước khi chết, nạn nhân đã trải qua một đoạn thời gian tra tấn, đến mức không ra hình dạng người, tứ chi đã bắt đầu thối rữa…… Nhưng khi bị ném vào con hẻm, hắn vẫn còn sống.

Nói cách khác, vào một thời điểm nào đó tối hôm qua, hung thủ đã ném nạn nhân tại nơi này, để mặc cho nạn nhân chờ chết.

Sau khi đi đến kết luận, Diệp Túc Lưu cuối cùng có thể xác định bản thân đích xác chỉ là bị cuốn vào vô tội, còn về phần nghi ngờ trên người có thể rửa sạch được hay không, thì chỉ có thể xem cảnh sát làm việc hiệu quả ra sao.

Mà từ việc bản thân uống đến mơ mơ màng màng vẫn có thể bình yên vô sự rời đi xem, hoặc là khi hắn đi ngang qua con hẻm, hung thủ đã sớm rời khỏi; hoặc là hung thủ đã ra tay với hắn, nhưng hắn vẫn bình yên vô sự…… Trường hợp thứ hai thì tương đối khiến người đau đầu, rất có khả năng hung thủ không có cách nào với hắn, cho nên ghi nhớ khuôn mặt hắn, dự tính lần sau sẽ giải quyết hắn.

Nếu là như thế……

Diệp Túc Lưu suy nghĩ một lát, lực chú ý lần nữa đặt lên người Augus.

“Ngươi có thể cảm nhận được đám thi thể này đến từ đâu không?”

Diệp Túc Lưu chỉ là thử hỏi một chút, Augus vừa rồi mới nói những thi thể này không giống hắn, nghe có vẻ là rất tự nhiên mà phân biệt bản thân và đám thi thể thành hai loại khác nhau, có lẽ hỏi thử hắn một chút sẽ có phát hiện không tưởng hiện tại ở nơi này, người tiếp cận thần bí rõ ràng là Augus, chứ không phải hắn.

Augus cho hắn câu trả lời hắn muốn.

“Có thể,” hắn nhắm mắt lại, “Tôi có thể nhìn thấy…… quỹ đạo mà nó đã đi qua, trước khi xuất hiện tại đây……”

Khi nói chuyện, thân thể hắn một lần nữa hòa tan thành màu đỏ tươi, trong bóng tối, Diệp Túc Lưu nghe thấy bốn phía vang lên tiếng chất lỏng chảy sền sệt, biết rằng Augus đang truy tung đường đi của nạn nhân.

Mạng lưới ống dẫn Internet trải rộng dưới lòng đất New York cung cấp sự tiện lợi cực lớn, không bao lâu, Diệp Túc Lưu nhìn thấy một công ty xử lý rác thải, tiếp theo là một chiếc xe tải đỗ ở góc.

Augus dừng lại trước biển số xe.

“Chiếc xe này không có dấu vết huyết nhục đi qua, nhưng biển số xe có…… còn có cửa xe……”

Hắn không quá chắc chắn về phán đoán của mình, Diệp Túc Lưu cũng hơi nghi hoặc thay biển số xe giữa đường là thủ đoạn thường thấy để né tránh truy tung, nhưng theo lý thuyết thì dấu vết phải lưu lại trong xe nơi dùng để chở nạn nhân, chứ không phải trên biển số xe.

Nhưng mặc kệ thế nào, chiếc xe này có vấn đề là chắc chắn.

Thời buổi này kẻ tình nghi cũng thật khổ, còn phải tự mình điều tra án, nhìn xem đây là chuyện gì đi. Diệp Túc Lưu âm thầm mỉa mai trong lòng.

Lúc này công ty xử lý rác thải yên tĩnh lạ thường, có thể thấy nhân viên làm việc đi lại ở khu phòng phía xa, nhưng không ai chú ý đến góc này.

Diệp Túc Lưu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía chiếc xe tải yên tĩnh trước mặt:

“Lên xe xem thử đi.”

……

Sở cảnh sát New York.

Do gần đây xảy ra liên tiếp nhiều vụ án, toàn bộ sở cảnh sát như bao phủ bởi một tầng khói mù bận rộn và căng thẳng. Việc phát hiện nạn nhân tối hôm qua càng khiến lớp khói mù này thêm dày đặc. Trên bàn cà phê sớm đã không còn chút hơi nóng nào, cũng chẳng mấy ai có tâm trạng rảnh rỗi mà nhấp một hai ngụm.

Các thành viên trong tổ chuyên án vụ giết người ở New York đang tụ họp trong văn phòng, vài người đứng trước bảng manh mối treo tường thấp giọng thảo luận, còn nhiều cảnh sát khác thì ngồi trước máy tính, chăm chú nhìn màn hình không chớp mắt, ngón tay ngừng lại trên chuột, ánh mắt lần lượt lướt qua tư liệu hiển thị.

Cửa văn phòng bị đẩy ra, hai cảnh sát vội vã bước vào, ném máy ghi âm lên bàn:

“Không hỏi ra được gì cả, cậu học sinh đó trông như chẳng biết gì hết.”

“Hắn không giải thích vì sao lại xuất hiện tại hiện trường vụ án à?”

Một trong hai cảnh sát bất đắc dĩ cười:

“Hắn nói là đi dự tiệc, uống nhiều quá, chẳng nhớ gì cả. Mấy người cũng biết đám thanh niên bây giờ uống đến mất cả ý thức là chuyện thường, tôi không nghe ra hắn nói dối, nhưng ai mà biết được.”

Đồng nghiệp của hắn cũng thở dài:

“Không sao, vốn dĩ cũng không trông mong được gì nhiều, cậu ta hình như là sinh viên năm nhất mới vào đại học năm nay? Điều tra nói hắn mới đến New York chưa lâu, so với các vụ án trước……”

Lời còn chưa dứt, một cảnh sát đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bỗng nhiên lớn tiếng:

“Có phát hiện!”

Tiếng hô đó lập tức thu hút sự chú ý của những người còn lại, mấy cảnh sát nhanh chóng tụ lại, vừa nghe đồng nghiệp trình bày với tốc độ nhanh, vừa dán mắt vào hình ảnh trên màn hình theo dõi.

“Đây là đoạn ghi hình lúc 2:13 rạng sáng hôm nay, cậu sinh viên này đi ra từ đầu bên kia của con hẻm – chính là hiện trường vụ án. Đoạn này có quay được mặt hắn rõ ràng, vì vậy chúng ta mới xác định được mục tiêu,” viên cảnh sát phụ trách giám sát hình ảnh vừa di chuột vừa nói, “Còn đây là hình ảnh lúc 18:37 tối qua, là người cuối cùng đi qua con hẻm này trước khi vụ việc xảy ra. Theo lời khai, lúc đó người này chưa phát hiện ra nạn nhân.”

Anh ta hít sâu một hơi, vẻ mặt trầm trọng:

“Tôi đã kiểm tra toàn bộ video – từ 18:37 tối qua đến 2:13 sáng hôm nay, không có bất kỳ ai khác đi vào con hẻm này.”

Màn hình được tua lại, dừng đúng đoạn ghi hình lúc 2:13, hình ảnh một nam sinh trẻ tuổi lảo đảo bước ra từ đầu hẻm, vừa vịn tường vừa đi, hiện rõ gương mặt.

Một viên cảnh sát nhìn chằm chằm vào gương mặt trong hình, giọng nói nghiêm trọng nhưng vẫn không giấu được sự hoài nghi:

“Vậy… rốt cuộc cậu ta vào bằng cách nào?”

……

Bên trong xe tải vô cùng sạch sẽ.

Không phải nói là trên xe không có gì cả, mà là trong tầm nhìn của Diệp Túc Lưu, tất cả các vật thể đều có tên gọi chính xác không hề xuất hiện bất kỳ dòng thông báo nào kiểu như 【vết máu còn sót lại】 hay những thứ tương tự. Sạch sẽ đến mức giống như một chiếc xe tải bình thường.

Nhưng Augus rất chắc chắn đường đi của những mảnh thi thể đã chấm dứt ngay tại trước biển số xe này, Diệp Túc Lưu tin vào phán đoán của cậu.

Hiện tại bên trong xe không có gì bất thường, thứ có vấn đề là biển số xe. Nhưng nếu đây thực sự là một vụ tráo biển số trên đường để che giấu dấu vết, Augus vẫn có thể cảm nhận được quỹ đạo chuyển động của chiếc xe sau khi bị tráo biển. Đằng này, quỹ đạo lại đột ngột kết thúc ngay trước cửa xe.

Cửa xe…

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Túc Lưu, hắn nói:

“Xuống xe trước đi, kiểm tra kỹ cửa xe.”

Từ kẽ cửa, dòng máu chầm chậm tràn ra, nhỏ giọt xuống đất, rồi một lần nữa ngưng tụ lại thành hình dáng của thiếu niên tóc vàng. Augus đưa tay ra, áp lên cửa xe.

Diệp Túc Lưu đánh giá cánh cửa xe bình thường vô cùng trước mặt, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác mơ hồ, trực giác ngày càng trở nên mãnh liệt.

…… Không phải cánh cửa này.

“Đưa thân thể ngươi cho ta.” Hắn nói.

Augus không hề chống cự, ngoan ngoãn giao ra thân thể của mình. Diệp Túc Lưu cảm nhận được rõ ràng hắn một lần nữa giành lại quyền điều khiển thân xác này.

Hắn giơ tay, đưa về phía cánh cửa xe trước mặt.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào cửa, mặt kim loại như bị nhiễu sóng, hình ảnh nhấp nháy vài lần tựa tín hiệu video mất ổn định, rồi đột nhiên xuất hiện một lớp "bóng chồng", mơ hồ có thể thấy là một cánh cửa khác.

Hình chồng kia và cửa xe trùng lặp lên nhau như hai lá bài xếp chồng. Khi Diệp Túc Lưu nhẹ trượt ngón tay, lá bài phía dưới bị thay thế lên trên. Ngay lập tức, cánh cửa xe ban đầu biến mất, thay vào đó là một cánh cửa sắt lạnh lẽo. Theo động tác tay hắn, cánh cửa hé mở một khe nhỏ, gió lạnh buốt từ bên trong gào rít thổi ra.

Diệp Túc Lưu thu tay lại, đồng thời thả quyền điều khiển thân thể cho Augus.

Cánh cửa này vốn bị giấu sau cánh cửa xe, cho đến khi được hắn mở ra, thậm chí ngay cả Augus cũng không thể phát hiện nó tồn tại.

Vấn đề duy nhất là, chính Diệp Túc Lưu cũng không thực sự hiểu rõ mình đã làm điều đó như thế nào… Tựa như chỉ là một phản ứng theo bản năng, hắn đưa tay ra, và một cánh cửa liền mở ra ngay trước mặt hắn.

Cảnh tượng sau cánh cửa hoàn toàn khác biệt so với trước đó. Một cầu thang bằng đá dẫn thẳng xuống lòng đất, kéo dài không thấy điểm cuối. Hai bên vách tường gắn đèn dầu, ngọn lửa chập chờn soi sáng một hành lang ngầm vừa sâu vừa hẹp, tối tăm không rõ tận cùng là gì.

“Cần tôi xuống đó sao?” Augus nghiêng đầu hỏi. Rõ ràng hắn không hiểu ẩn ý của cảnh tượng trước mắt, chỉ đơn giản nghĩ rằng chủ nhân mượn tay hắn để mở ra một cánh cửa vậy thì đương nhiên phải hỏi xem có cần hắn tiếp tục xuống dưới không.

Diệp Túc Lưu lại hơi do dự:

“…… Tạm thời chưa cần.”

Không gian sau cánh cửa này hiển nhiên thuộc về một thế giới khác. Có thể giấu được một lối vào như vậy bên trong một chiếc xe tải dù nhìn thế nào cũng đã vướng vào lĩnh vực thần bí và siêu nhiên. Mà Augus, chỉ mới ngày hôm trước còn là một thiếu niên bị giam giữ bảo hắn lập tức bước vào nơi đó, Diệp Túc Lưu thật sự không thể yên tâm nổi.

Thế nhưng, đã lần theo dấu vết đến bước này, cũng đã xác nhận vụ mưu sát gần đây có liên quan trực tiếp đến thế giới huyền bí này, Diệp Túc Lưu không còn kỳ vọng vào việc cảnh sát New York có thể điều tra ra chân tướng.

Ngay lúc ấy, Diệp Túc Lưu chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Không phải tiếng gõ phát ra từ cánh cửa trước mặt, mà là… từ phía khách sạn, thân thể của hắn đang trú ngụ bị ai đó gõ cửa tiếng đập dồn dập và vội vàng.

Khách sạn có chuyện. Diệp Túc Lưu không còn thời gian cân nhắc thêm, nhanh chóng đưa ra quyết định, nói với Augus:

“Dừng ở đây thôi, ta đã lấy được thứ ta cần. Ngươi làm rất tốt. Mau rời khỏi nơi này, tìm chỗ ẩn thân.”

Vừa định cắt đứt kết nối, hắn lại chợt nhớ ra điều gì, vội vàng quay lại dặn thêm:

“Nhớ phải sử dụng tiền bạc hợp lý để thỏa mãn nhu cầu của bản thân.”

Nghĩ đến biểu cảm đau khổ của Augus mỗi lần phải tiêu tiền, như thể đang bị cắt thịt, Diệp Túc Lưu thật sự lo rằng thằng nhóc này thà chịu đói còn hơn là chịu mua đồ ăn.

Augus chớp mắt, ngoan ngoãn đáp:

“Tôi biết rồi.”

Diệp Túc Lưu: “……” Biết rồi thì tốt, nhưng ngươi có thực sự sẽ làm theo không?

Không còn thời gian giám sát, hắn đành phải tạm gác sang một bên. Đang chuẩn bị rút hẳn ý thức về, hắn lại sực nhớ ra một chuyện cuối cùng, nghiêm túc dặn dò:

“Rời khỏi nơi này xong thì nhớ quay lại ăn nốt chỗ đồ ăn vừa mua.”

Trên đường tới đây hai người chưa kịp ăn chiếc hamburger kia. Nếu tính cả từ ban ngày đến giờ, Augus chắc chưa ăn gì cả, lại còn phải nghe hắn điều khiển chạy đôn chạy đáo khắp nơi… Haiz.

Dặn dò đến đây, cuối cùng cũng không còn gì cần nói nữa. Diệp Túc Lưu mang theo một chút không yên tâm mà rút về, tính sau này sẽ quay lại xem tình hình thế nào.

Hắn vội vã mở cửa phòng khách sạn. Vừa ngẩng đầu, đã thấy hai viên cảnh sát từ sáng sớm nay đang đứng trước cửa.

“Lại gặp mặt rồi.” Một trong số đó nói, sắc mặt không mấy thân thiện.

Diệp Túc Lưu khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh:

“Có phát hiện gì mới sao?”

“Quả thực có vài phát hiện mới.” Một viên cảnh sát đáp, mặt không chút biểu cảm. “Bất quá lần này, e rằng chúng tôi cần ngài theo chúng tôi về sở cảnh sát để phối hợp điều tra thêm.”

Thanh âm trong đầu bỗng nhiên đi xa, cảm giác an tâm trước đó cũng từ trên người Augus chậm rãi tiêu tán.

Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên như là kiệt sức, đột nhiên ngồi phịch xuống.

Ngón tay còn sót lại vết thương siết chặt túi giấy đựng hamburger, ánh mắt Augus không có tiêu cự, lơ đãng dao động trên mặt đất, tiếng nghiến răng vụn vặt dần dần truyền ra từ trong miệng hắn, xen lẫn với những tiếng cười nhỏ kỳ lạ.

Tuy rằng hắn cũng không bị yêu cầu đi vào, nhưng Augus có thể nhìn ra, thứ mà bọn họ hôm nay đang tìm, chính là giấu ở sau cánh cửa kia.

Nếu đây là điều chủ muốn, vậy thì hắn có lý do gì để không làm?

Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm cánh cửa sắt chưa từng biến mất trước mắt, gió lạnh trào ra từ mặt đất, hắn nở một nụ cười thật lớn.

Gió thổi tung mái tóc vàng rực rỡ của hắn, để lộ ra mắt trái dưới tóc mái—trong hốc mắt kia, chỉ còn lại một lỗ đen nhánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play