Quả thực, Diệp Túc Lưu không nhớ rõ mình đã đi đâu sau khi uống đến mức mất kiểm soát tối qua. Nhưng đoạn video giám sát nằm trong tay cảnh sát lại là bằng chứng rõ ràng, khiến hắn khó mà nghĩ tới khả năng đoạn băng ấy vì hắn nhận được【Tà danh】mà xuất đột ngột xuất hiện.
Xét theo mô tả từ hệ thống, 【Tà danh】 không phải là tội danh từ trên trời rơi xuống, mà là một cơ chế khiến hắn dễ dàng bị cảnh sát chú ý, làm cho bản thân dễ dàng bị hoài nghi.
Diệp Túc Lưu lúc này còn chưa thể nhìn rõ toàn bộ cục diện, vì vậy quyết định tạm thời án binh bất động.
Dù sao, thân phận hiện tại của hắn là một sinh viên nước ngoài mới đặt chân đến New York, hoàn toàn không liên quan gì đến những vụ giết người liên hoàn đang gây chấn động kia. Cảnh sát cũng có vẻ thiên về giả thiết: hắn chỉ tình cờ xuất hiện gần hiện trường vụ án, thậm chí không loại trừ khả năng là người đã vô tình chứng kiến quá trình phạm tội.
“Trước khi tìm được lời giải thích chính xác, chúng tôi hy vọng cậu tạm thời đừng rời khỏi New York.”
Viên cảnh sát nói, vừa tắt máy ghi âm.
“Nếu cậu nhớ ra điều gì, xin hãy lập tức liên hệ với chúng tôi. Trong trường hợp có tình tiết mới, chúng tôi có thể sẽ phải tiếp tục thẩm vấn cậu.”
Diệp Túc Lưu phối hợp gật đầu:
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lưu lại nơi này.”
Sau khi hỏi thăm xong, hai cảnh sát cáo từ rời đi.
Cánh cửa khách sạn vừa khép lại, khóe môi cong của Diệp Túc Lưu hạ xuống một chút.
Hắn liếc nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu trong gương, không ngoài dự đoán nhìn đến thần sắc lãnh đạm của bản thân
Vẻ ngoài và tính cách của hắn không giống nhau lắm, tuy vẻ ngoài là “trăm dặm mới tìm được”, nhưng khi không cười thì trông luôn có vài phần lạnh lùng xa cách, cho dù có cười, cũng vẫn mang theo cảm giác khó nắm bắt, như thể đang viết lên mặt hai chữ “người sống chớ lại gần”.
Diệp Túc Lưu cũng không lo lắng về nghi ngờ cảnh sát đặt lên người mình. Việc tạm thời không thể rời khỏi New York đúng là khiến hắn hơi phiền một chút, nhưng chuyện này có thể chờ giáo sư trở về rồi nói sau. Dù là để chứng minh mình chỉ là người chứng kiến hay vì lý do gì khác, ra tay từ chỗ giáo sư sẽ dễ dàng hơn một chút.
Nếu đổi lại là người bình thường, bọn họ chỉ cần ở yên trong phòng, chờ khi nghi ngờ trên người được rửa sạch, có lẽ sẽ phải tiếp nhận một vài lần hỏi han và điều tra, sau đó liền có thể quay về cuộc sống bình thường.
Duy nhất vấn đề nằm ở chỗ, Diệp Túc Lưu không chịu nổi điều tra.
Hắn mở bàn tay ra, ánh sáng trong phòng rọi xuống lòng bàn tay khi sáng khi tối. Những ngón tay thon dài tái nhợt, dưới ánh sáng trông gần như trong suốt, sạch sẽ không tì vết, mỗi một tấc da đều trơn nhẵn không tì tích, không hề có vết chai hay vết thương nào.
Mà trong ký ức của Diệp Túc Lưu, cũng không có bất kỳ thứ gì có thể để lại dấu vết trên người hắn.
Người bình thường dù thế nào cũng khó tránh khỏi va chạm, nhìn kỹ trên thân thể ít nhiều sẽ có vài vết nhỏ hay khuyết điểm… Nhưng hắn lại không bị thương.
Ngay cả khi hắn dùng dao cắt lên người mình, cũng không để lại dấu vết nào.
Cảm giác như thân thể của hắn là một chỉnh thể hoàn hảo, không bị bất kỳ vật gì phá hoại, cũng không hề có vết rạn.
Nói ngắn gọn, nhìn thế nào cũng không giống một con người…
Đây cũng là lý do vì sao Diệp Túc Lưu không có phản ứng quá lớn đối với những biến hóa xảy ra trên thân thể Augus —— so với bản thân hắn, những điều đó chẳng tính là gì kỳ quái.
Nghĩ kỹ lại, nếu lỡ bị dẫn đi thẩm vấn, không cẩn thận để người ta phát hiện điểm này, thì phiền phức lớn rồi.
Hắn chẳng lẽ có thể nói rằng mình luyện được công phu cái thế, nên đao thương bất nhập?
Tất nhiên, cho dù không định biến mình thành người bình thường, Diệp Túc Lưu vẫn rất muốn làm rõ vì sao bản thân lại trở nên như vậy.
Trước kia, hắn không tìm được chút manh mối nào để giải thích nghi vấn này, nhưng những chuyện xảy ra tối hôm qua, đã mang đến cho hắn một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Truyền thuyết xưa nay luôn không thiếu các loại tinh linh, tiên tử, người lùn, vu sư; ma pháp và pháp thuật dường như có thể bắt gặp ở khắp nơi. Thế nhưng ai ai cũng biết, trong thời đại thần bí dần dần biến mất như hiện nay, dù là những người từng thấy cũng đã trở nên rất hiếm hoi.
Cha mẹ có lẽ vẫn còn nhớ khi còn nhỏ từng nghe kể những câu chuyện truyền thuyết, nhưng lũ trẻ ngày nay thì lại không mấy tin vào sự tồn tại của những thứ mà chúng chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Thế nhưng, những việc xảy ra trên người Augus khiến Diệp Túc Lưu hiểu rằng, cái thế giới thần bí ấy không phải là không tồn tại mà là có lẽ chưa từng biến mất.
Dựa theo lời của "cánh cửa sổ", phải tìm kiếm huyền bí, trở thành huyền bí, không ngừng tiến về phía trước… Rồi sẽ có một ngày, hắn có thể tìm được toàn bộ đáp án.
Nhưng xét tình hình trước mắt, việc không thể rời khỏi phòng trực tiếp ảnh hưởng đến chuyện Diệp Túc Lưu không có cách nào đi tìm Augus.
Hắn không thể xác định liệu bản thân có đang bị cảnh sát giám sát hay không. Nếu suy đoán này là sự thật, thì ngay khoảnh khắc hắn tìm được Augus, đứa trẻ kia chắc chắn sẽ rơi vào tình huống còn tồi tệ hơn hiện tại nhiều.
Con đường thông thường đã không thể đi.
Diệp Túc Lưu thu tay lại, hít sâu một hơi, nhìn vào khoảng không phía trước.
Quả nhiên đúng như dự đoán, trước mắt hắn, một mặt bàn màu xanh đậm chậm rãi hiện lên…
…….
Khu Brooklyn.
Buổi trưa, cửa hàng thức ăn nhanh luôn đặc biệt náo nhiệt, hương thịt hamburger và khoai chiên bay lượn khắp tiệm, phần lớn thực khách đều có vẻ vội vã. Dù có ngồi xuống bàn, thì cũng mang theo chút khí chất tất tả, chỉ kịp từng ngụm nuốt xuống vụn thịt, nước thịt sánh đặc chảy dọc theo cằm.
Không có mấy người chú ý tới, bên ngoài lớp kính của cửa hàng thức ăn nhanh, đang đứng một thiếu niên thân hình mảnh khảnh.
Cậu ăn mặc như một người lang thang, ngay cả giày cũng không có, đôi chân trần, làn da tái nhợt như thể chưa từng tiếp xúc ánh sáng. Mái tóc vàng dài lửng, đuôi tóc vẫn còn dấu vết cháy sém, che khuất một bên mắt. Con mắt còn lại thì trong veo như băng giá trải khắp mặt biển, một màu lam băng trong suốt đến cực điểm, phản chiếu trên mặt kính một quầng hồng nhàn nhạt khác thường, như là dấu hiệu nào đó của bệnh trạng và sinh mệnh lực —— đẹp đến mức khiến lòng người rung động.
Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào những hình ảnh món ăn phía trong, như thể đang khát khao mùi vị mỹ thực kia.
Cậu đứng ngoài cửa kính rất lâu, đến mức vài thực khách bên trong tỏ ra không hài lòng mà ngẩng đầu lên. Nhưng chỉ thoáng nhìn một cái, dường như lại bị vẻ đẹp quá mức của thiếu niên làm kinh ngạc. Một người trong số họ chần chừ giây lát, rồi gõ gõ lên tấm kính, thu hút sự chú ý của Augus.
Augus nhìn người phụ nữ vừa bước ra từ trong tiệm, cúi người hỏi:
“Ngươi nhìn chằm chằm ta cũng lâu rồi, đang nghĩ tới cái hamburger đó à?”
Augus nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Người phụ nữ lắc đầu, móc từ trong túi ra một tờ tiền lẻ, đưa cho Augus:
“Đi với ta.”
Cô dắt Augus đến quầy đặt món:
“Chọn món ngươi thích.”
Đây thật sự là lần đầu tiên Augus trải qua chuyện thế này. Sau khi chọn được mùi vị mình muốn, hắn tò mò chờ đợi chiếc hamburger của mình, thì phía sau, người phụ nữ khẽ ho một tiếng.
“Ngươi nên trả tiền, nhóc con.”
Augus chớp chớp mắt.
“Ý là, ngươi phải trả tiền để mua hamburger.” Nhân viên thu ngân thấy tờ tiền trong tay hắn, nói tiếp: “Vừa nãy hamburger giá 3.99 đô, trả lại 1.01 đô.”
Augus hoàn toàn sững sờ:
“…Mua?”
Hắn siết chặt tờ tiền trong tay, khó khăn suy nghĩ.
Các cô muốn hắn giao ra tiền, dù vẫn trả lại một phần… Các cô muốn lấy đi đồ vật của hắn…
Trong nhận thức của Augus, “mua” là một khái niệm không tồn tại. Cha hắn chưa từng bạc đãi hắn về ăn, mặc, ở hay đi lại. Mọi thứ hắn cần mỗi ngày đều đã được chuẩn bị sẵn, dường như vốn dĩ đã ở đó. Vì vậy, trong lòng Augus, những thứ đó đều là tiện tay là có, chỉ có phụ thân hắn là người sẽ đưa đồ cho hắn rồi lại cướp đi sau đó.
Tuy rằng Augus cũng không quá hiểu rõ “tiền” là cái gì, nhưng đã là đồ vật của hắn, thì không ai được phép cướp đi.
Hắn mím môi không nói lời nào, giữa các ngón tay dần dần ngưng tụ một sợi đỏ máu, như thể sắp nhỏ giọt xuống theo đầu ngón tay.
Ngay khoảnh khắc nó sắp hòa tan thành một dòng đỏ sẫm, trong đầu Augus mơ hồ hiện lên một ý niệm.
...Muốn nói với chủ nhân.
Hắn nắm bắt được ý niệm này, hơi cúi đầu, âm thầm niệm lên lời cầu nguyện trong lòng.
Cùng lúc đó, tại khách sạn.
Trước mắt Diệp Túc Lưu hiện lên chiếc bàn màu xanh sẫm quen thuộc.
Lần này rõ ràng không phải là mơ. Hắn nhìn xuống mặt bàn, so với hôm qua thì trên bàn đã xuất hiện thêm vài khối nút vuông, lần lượt là các loại lệnh hành động như “Trò chuyện với nhau”, “Nghiên cứu”, “Thăm dò”… Thẻ bài của Augus nằm cạnh ô vuông “Trò chuyện”, viền ngoài đang nhấp nháy lấp lánh.
...Có nghĩa là gì đây? Ngươi có tin tức mới?
Diệp Túc Lưu thử kéo thẻ bài vào khung “Trò chuyện với nhau”, gần như ngay lập tức, ý thức của hắn rời khỏi cơ thể, vượt qua không gian không thể nắm bắt, rơi vào một nơi tối đen khác.
Chờ khi trước mắt lần nữa sáng lên, hắn nhìn thấy bảng thực đơn cũ kỹ của cửa hàng hamburger.
Lúc này Diệp Túc Lưu đã hiểu rõ — rất hiển nhiên, hắn lại lần nữa tiến vào cơ thể Augus giống như tối hôm qua. Thoạt nhìn thì hiện tại Augus cũng không tệ lắm.
Diệp Túc Lưu khẽ thở phào.
Hắn chỉ sợ đến khi tìm được Augus thì đối phương đã bị tống vào ngục, lúc đó hắn mới ý thức được mình đã tiếp xúc với một thế giới khác, mà lại còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc cướp ngục… Hiện tại chỉ cần hỏi Augus đang ở đâu, sau đó đi tìm hắn là được.
Hắn trấn định lại, hỏi:
“Ngươi đang gọi ta?”
Lời còn chưa dứt, Diệp Túc Lưu liền cảm thấy một trận chua xót.
Gọi một cái là đến, tùy tiện gọi là đến — có tà thần nhà ai lại giản dị như mình không chứ…
May mà Augus không có loại ý nghĩ này, vẫn như cũ là một tín đồ trung thành đơn thuần của Diệp Túc Lưu. Nghe được tiếng hắn, đôi mắt lập tức sáng lên.
“Chủ… Vị tiên sinh vô danh tôn kính” hắn hơi lắp bắp, vội vàng sửa lại cách xưng hô của mình, “Lần này ta hành động theo ý mình trước, nhưng tôi muốn khẩn cầu ngài chú ý.”
À, tức là tiểu bằng hữu muốn làm gì đó, trước khi làm thì mở truyền hình trực tiếp báo cáo cho mình một chút — đại khái tương đương với kiểu chưa cần lãnh đạo yêu cầu đã chủ động nộp báo cáo.
Thật là đứa nhỏ ngoan! Diệp Túc Lưu rất cảm khái.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy tối qua chắc hẳn là do cảm xúc dao động quá lớn nên Augus mới làm ra chuyện nổ súng bắn chết cha mình bản chất vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, vô hại.
Hắn đang nghĩ như thế, thì nghe thấy Augus cảnh giác lên tiếng:
“…Hai người phụ nữ này muốn cướp đi đồ vật của tôi.”
Diệp Túc Lưu: “……”
Diệp Túc Lưu giải thích cho Augus:
“Không, ngươi đã hiểu sai rồi. Đây là một loại hành vi giao dịch bình thường. Nếu ngươi muốn làm những việc ngươi muốn làm, trước tiên ngươi cần phải học những quy tắc này.”
Nghe hắn nói vậy, Augus trầm mặc một lúc, rồi ngoan ngoãn gật đầu:
“Thì ra là như vậy.”
“……” Diệp Túc Lưu cảm thấy bản thân nghe ra được rất nhiều tủi thân trong đó.
Chủ đề này xem như tạm thời kết thúc. Ưu điểm của Augus là nghe lời, vì thế dù thật sự không tình nguyện, hắn vẫn ngoan ngoãn thanh toán, mang theo hamburger và tiền lẻ rời khỏi cửa hàng.
“Tiên sinh, ngài có gì phân phó dành cho tôi không?” Augus rất nhanh đã quên đoạn nhỏ vừa rồi, hỏi, “Tôi nên đi đâu để tìm Thánh Sở có thể kính bái ngài?”
Mới chung sống không bao lâu, Diệp Túc Lưu đã cảm thấy mệt tim. Nghe Augus nói vậy, hắn chấn chỉnh tinh thần, chuẩn bị trả lời.
Trước khi mở miệng, hắn chợt dừng lại một chút.
“Có chuyện đúng là cần ngươi đi làm.”
Theo những gì giám sát ghi lại được, đêm qua, hắn đúng là có mặt ở hiện trường vụ án. Đương nhiên, khả năng lớn nhất là hắn chỉ tình cờ đi ngang qua... Nhưng trên đời này, người làm ra mấy chuyện lạ lùng thì không thiếu. Diệp Túc Lưu cảm thấy bản thân có cần thiết phải đến hiện trường vụ án xem một chút.
Mà trong tình huống hắn không thể tự mình đi được, Augus vừa khéo là người được chọn hoàn hảo.
Augus nín thở:
“Là chuyện gì?”
“Không cần sợ hãi.” Diệp Túc Lưu nhận ra hắn đang căng thẳng, liền hạ thấp giọng, dịu lại ngữ khí: “Ta hi vọng ngươi có thể đến một nơi, không cần làm gì cả, chỉ cần trong điều kiện không bị phát hiện, cẩn thận quan sát. Ta sẽ nhìn thấy hết thảy những gì ngươi thấy.”
Augus bỗng khẽ run lên, rất nhanh ngẩng đầu lên bằng đôi mắt trong suốt tuyệt đẹp, rồi lại theo bản năng cụp mắt xuống, khuôn mặt tái nhợt thoáng chốc bừng lên một mảng đỏ rực.
Hắn đã dâng hiến chính mình làm tế phẩm, khiến Thần có thể nhìn thấy, có thể nghe thấy, thậm chí sau này rất có thể có thể từ huyết nhục của hắn mà trọng sinh.
Chỉ riêng ý nghĩ này thôi, đã khiến Augus choáng váng trong hạnh phúc.
“Tôi……” Hắn điều chỉnh hô hấp, cố giữ giọng nói ổn định, “Tôi sẽ làm được. Tôi sẽ dốc toàn lực để hoàn thành yêu cầu của ngài…… Bất luận ngài muốn sử dụng tôi thế nào.”
Diệp Túc Lưu ban đầu chỉ muốn trấn an Augus một chút, ai ngờ chỉ một câu đơn giản như vậy, không biết Augus đã tưởng tượng những gì, đầu tiên là đỏ mặt, sau đó mắt sáng rực lên, so với dáng vẻ ban nãy đúng là thay đổi hoàn toàn, khiến người ta không dám nhìn lâu.
Diệp Túc Lưu: “……” Không đúng, ngươi đang nghĩ cái quỷ gì vậy đó?!
【Tác giả có chuyện muốn nói】
Augus: Mỗi ngày đều nỗ lực hiến thân.
76 (Diệp Túc Lưu): Mỗi ngày đều bị ép làm tà thần.
(Yuu): Vai gãy thiệt chứ.