“…Không phải, ý em là em không cố tình chạm vào tay anh đâu…”
“Chỉ là em định… giúp anh xách hành lý thôi.”
Cố Tri Vi hoàn toàn rối loạn, đầu óc như bị treo ngược, nói năng lung tung.
Cũng may, khả năng hiểu ý của Giang Thuật vẫn khá tốt.
Anh nhanh chóng hiểu được cô muốn nói gì.
“Không sao đâu…” – Giang Thuật trầm giọng đáp, cố tình lơ đi cảm giác tê dại đang âm ỉ trong lòng, nhanh chóng xách hai chiếc vali lên, trấn an cô gái đang hoảng loạn đến mức luống cuống: “Để anh mang đồ, em đi mở cửa trước đi.”
Giọng anh mang theo một loại lực trấn an tự nhiên, khiến tâm trạng đang xấu hổ của Cố Tri Vi cũng dịu lại đôi chút. Cô vội vàng đi trước dẫn đường.
Cuối cùng cũng từ gara đi đến cửa chính biệt thự.
Cố Tri Vi lúng túng nhập mật mã, nghe tiếng “tích” vang lên báo cửa đã mở, cô liền vội vàng tránh sang bên nhường đường.
Giang Thuật không khách sáo, bước vào trước.
Anh đặt hành lý tạm ở khu vực tiền sảnh, rồi quay lại nói với cô:
“Có lẽ phải phiền em dẫn anh làm quen sơ qua ngôi nhà.”
Đây là lần đầu tiên anh đến Nam Chi Thủy Tạ, cần biết sơ qua bố cục căn nhà, cũng cần Cố Tri Vi giúp chọn một phòng trống để ở tạm.
Cố Tri Vi đương nhiên không thể từ chối.
Chỉ là chính cô cũng chẳng ở đây mấy lần, nên thực sự không rành rẽ lắm. So với Giang Thuật, thì cô cũng chỉ biết nhiều hơn một chút xíu mà thôi.
Nhưng chỉ cần hơn một chút, với Giang Thuật như vậy đã đủ.
Hai người đi từ sảnh chính, lần lượt giới thiệu phòng khách, nhà ăn, phòng bếp...
Bắt đầu từ tầng một, Cố Tri Vi vừa đi vừa nhẹ nhàng giải thích từng khu vực cho anh.
Mất hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng giới thiệu sơ lược xong toàn bộ căn biệt thự.
“Trước đây em đều ở ký túc xá hoặc chung cư gần trường học, ít khi về đây…”
“Nhưng anh yên tâm, bên này vẫn có người quét dọn định kỳ, dọn vào ở luôn cũng không thành vấn đề.”
“Chỉ là bể bơi và nhà kính phía sau, chắc cần thuê người đến dọn dẹp lại thì mới dùng được.”
Giọng cô dần dịu lại, âm lượng cũng bình thường hơn nhiều.
Bởi vì lúc này, cô không còn căng thẳng như ban đầu, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh mà đối diện với Giang Thuật.
Giang Thuật gật đầu, coi như đã nắm rõ tổng thể tình hình căn nhà.
Anh nói lời cảm ơn, rồi như để đáp lễ, đột nhiên hỏi lại:
“Lúc nãy trên xe, em định nói gì với anh?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Cố Tri Vi như bị chặn họng, nhất thời không theo kịp dòng suy nghĩ của anh.
Cô ngẩn người hồi lâu rồi mới lúng túng đáp: “…Không có gì đâu.”
“Em chỉ định nói, anh trai em với chị dâu Tĩnh Nguyệt đang đi nghỉ trăng mật bù thôi…”
Kỳ thật cô muốn hỏi xem Giang Thuật lần này về nước có còn định ly hôn như đã thoả thuận không.
Nhưng lời đến miệng, cô lại không biết nên lấy thân phận gì để hỏi câu đó.
Thế là đành lảng sang chuyện khác, tiện thể nhắc đến anh trai Cố Nghiêu Dã và chị dâu Giang Tĩnh Nguyệt hiện đang rất hạnh phúc.
Cô còn nhẹ giọng nói thêm: “Bọn họ giờ rất tình cảm.”
Cô vốn định ngụ ý cho Giang Thuật biết: nếu anh thật sự muốn chấm dứt cuộc hôn nhân hợp đồng này, thì bây giờ chính là thời điểm thích hợp.
Nghĩ đến đó, lý ra cô nên buồn.
Nhưng vừa nghĩ đến việc anh trai và chị dâu cuối cùng cũng có được hạnh phúc, lòng cô lại chẳng kiềm được mà thấy vui lây.
Nụ cười khẽ hiện lên trên gương mặt cô, nhẹ nhàng mà tự nhiên.
Giang Thuật nhìn thấy nét mặt ấy, nhất thời hiểu nhầm cho rằng cô đang uyển chuyển đưa ra gợi ý.
“Em cũng muốn đi tuần trăng mật bù à?” Anh hỏi, giọng trầm thấp, đôi mày hơi nhíu lại.
Cố Tri Vi lập tức ngây người, đôi mắt tròn mở to.
Hồi lâu sau, cô mới giật mình, sợ hãi lắc đầu liên tục dưới ánh nhìn nghiêm nghị của anh:
“Không có… Em không có ý đó…”
Cô thật sự không hiểu sao anh lại nghĩ theo hướng đó…
Giờ phút này, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giang Thuật thì chẳng hề biết gì, chỉ gật đầu coi như xác nhận rồi bắt đầu chọn phòng: “Vậy thì tốt.”
Cuối cùng, anh quyết định ở phòng ngủ phụ lớn đối diện với phòng ngủ chính của cô.
Xách hành lý vào.
Cố Tri Vi đứng ngoài hành lang, lặng lẽ nhấm nháp lại câu nói vừa rồi của anh.
“…Vậy thì tốt.”
Cô thì thào lập lại, giọng khẽ đến nỗi như tan vào đêm.
Giang Thuật từ trong phòng bước ra, vừa vặn thấy Cố Tri Vi đang lẩm bẩm một mình khi giúp anh xách ba lô.
Anh giải thích, như muốn bổ sung cho lời nói trước đó: “Bởi vì tôi không có thời gian rảnh.”
Năm tới, anh sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ Khoa Học Kỹ Thuật Sang Dị nghiên cứu phát minh, hoàn thành dự án mới. Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi cũng phải chuẩn bị cho việc học tiến sĩ, thật sự không có thời gian để cùng Cố Tri Vi đi hưởng tuần trăng mật bù.
Nếu đã không thể thực hiện, Giang Thuật cảm thấy nên sớm nói rõ ràng với cô thì hơn.
Chỉ là, anh không hiểu vì sao sau khi mình nói xong, sắc mặt của Cố Tri Vi lại chẳng hề tốt lên.
Cô chỉ dùng đôi mắt đen láy, ánh lên nỗi thất vọng rõ rệt, lặng lẽ nhìn anh một cái rồi nhanh chóng cúi đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy…”
Chưa kịp để Giang Thuật suy nghĩ xem ánh mắt ấy rốt cuộc muốn nói gì, Cố Tri Vi đã khẽ thở ra một hơi, lần nữa ngẩng đầu lên. Gương mặt đã thu lại cô đơn, thay vào đó là nụ cười dịu dàng:
“Muộn rồi, tôi không làm phiền anh nữa.”
“Anh nghỉ sớm đi nhé.”
Giang Thuật hơi mím môi, yết hầu khẽ động, không rõ trong lòng mình đang cảm thấy gì.
Anh cảm thấy có điều gì đó nên nói ra, cũng cảm nhận được có gì đó ở Cố Tri Vi… không ổn. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, lại không biết là gì.
Sau cùng, anh chỉ trầm giọng “Ừ” một tiếng, khách sáo, xa cách: “Em cũng vậy.”
Cố Tri Vi khẽ cong môi, xoay người về phòng, tiếng đóng cửa “cạch” khẽ vang lên như một sợi dây căng bị cắt đứt.
Khóe môi cô sụp xuống, mi mắt cụp xuống, giống như quả bóng cao su vừa bị xì hơi, uể oải không còn sức.
Giang Thuật một tay xách ba lô, một tay vịn vào khung cửa, nhìn bóng lưng mảnh mai kia khuất sau cánh cửa, lòng vẫn còn lờ mờ như có lớp sương che phủ.
Anh dứt khoát không nghĩ nữa, đóng cửa, đơn giản thu dọn phòng nghỉ ngơi.
Trở lại phòng ngủ chính, Cố Tri Vi dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt xuống sàn. Cô ôm chặt đầu gối, gục mặt xuống.
Không gian yên tĩnh tuyệt đối, chỉ còn lại mình cô.
Cuối cùng, cô có thể sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn, chậm rãi tiêu hóa việc Giang Thuật đã về nước.
Thật ra, cô rất ít khi ngủ lại Nam Chi Thủy Tạ. Sau khi tốt nghiệp, vì phải luyện tập vũ đạo ở trường gần như mỗi ngày, cô đều ở trọ gần trường.
Đêm nay là tình huống bất đắc dĩ, cô mới hồ đồ theo Giang Thuật về đây.
Tất cả mọi việc diễn ra quá thuận lợi, khiến Cố Tri Vi như đang mơ.
Người cô thầm yêu tám năm ròng cuối cùng cũng về nước.
Bây giờ lại còn định thường trú tại ngôi nhà được xem là “nhà tân hôn” của hai người…
Với Cố Tri Vi, đây rõ ràng là một cơ hội quý giá mà ông trời ban cho.
Giống như lời Khang Vãn Ninh nói nếu cô không muốn tiếp tục làm cặp vợ chồng khách sáo, thì nên nhân lúc này mà đánh cược một lần, vì tình yêu thầm lặng suốt tám năm của mình mà liều thử một phen.
Nhưng yêu thầm vốn là một việc không thể công khai.
Huống chi, ngay đêm trước hôn lễ một năm trước, Giang Thuật đã đưa ra bản thỏa thuận rõ ràng xác lập ranh giới giữa hai người.
Nếu cô tự ý vượt qua giới hạn ấy, liệu có khi nào… mối quan hệ giữa họ sẽ càng tệ hơn hiện tại?
Trong lòng Cố Tri Vi rối như tơ vò.
Đúng lúc này, tin nhắn của Khang Vãn Ninh gửi đến.
Cô hỏi Tri Vi đã về nhà an toàn chưa, tiện thể thông báo trận tiệc bên đó cũng gần kết thúc, cô và Trần Tĩnh đang trên đường về chung cư.
Cuối cùng, Khang Vãn Ninh không quên hóng chuyện:
[Cậu và Giang Thuật đêm nay định ngủ thế nào đây? Có định “bổ sung động phòng” không đó~ 🤪]
Cố Tri Vi nhìn tin nhắn và sticker biểu cảm, ngẩn ra như bị sét đánh.
Mọi suy nghĩ vừa rồi lập tức bay sạch, cả khuôn mặt đỏ bừng như bị đốt cháy.
Cô bật dậy khỏi sàn, trái tim đập rộn ràng. Không còn chút hình tượng nào, cô ngã phịch lên giường.
Ngay lúc ấy, điện thoại lại đổ chuông là Khang Vãn Ninh gọi đến.
Cô lập tức bắt máy.
Đầu dây bên kia, Khang Vãn Ninh bất ngờ: “Ủa, sao bắt nhanh dữ vậy!”
Cô vốn chỉ thử gọi vì sợ Tri Vi chưa đọc tin nhắn. Nếu cô không bắt máy, có lẽ… có chuyện gì rồi cũng nên.
Không ngờ lại bắt quá nhanh.
“Tớ đang ở trong phòng, tự kỷ đây.” Cố Tri Vi thở dài, yếu ớt đáp.
Khang Vãn Ninh: “…… Còn Giang Thuật?”
“Ở phòng đối diện.” Cô trả lời thật thà.
Khang Vãn Ninh im lặng vài giây, giọng đầy thất vọng:
“Gì cơ… hai người phân phòng ngủ?”
“Chứ còn gì nữa.”
Dù gì cũng là hôn nhân theo hợp đồng, ngủ riêng cũng là chuyện bình thường mà.
Khang Vãn Ninh “chậc” một tiếng, bực bội:
“Cậu không thể mạnh dạn một chút sao? Vồ lấy hắn luôn đi!”
“Cậu thèm thân thể anh ta bao nhiêu năm rồi, giờ có cơ hội danh chính ngôn thuận rồi, sao lại không biết tận dụng?”
Cố Tri Vi nằm im nghe, mắt nhìn đèn trần nhà, mặt càng lúc càng đỏ hơn.
Những lời Khang Vãn Ninh nói khiến cô không thể ngăn được trí tưởng tượng.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh chênh lệch chiều cao giữa mình và Giang Thuật, chưa kịp vồ lấy thì anh đã xách gáy ném ra khỏi phòng như con gà con… là cô đã thấy xấu hổ chết đi được.
Hơn nữa, nếu thật sự làm vậy, Giang Thuật sẽ nghĩ cô là loại người gì chứ?
Một kẻ chủ động quá đà, biến thái, và rất có thể… bị ly hôn ngay lập tức.
Khang Vãn Ninh dường như cũng hiểu rõ, những lời mình nói Cố Tri Vi chẳng thể thực hiện thật, nên nhanh chóng đổi giọng:
“Nếu kiểu tấn công nhanh không hợp với hai người, thì chúng ta thử chiến thuật ‘nước ấm nấu ếch xanh’ đi.”
Cố Tri Vi nín thở nghe chăm chú.
“Cậu không phải nói Giang Thuật sẽ ở lại Nam Chi Thủy Tạ trong thời gian tới sao? Vậy đây chính là cơ hội tốt để cậu từng bước chiếm được lòng anh ta.”
“Nghe tớ này, bắt đầu từ mai, cậu dọn sang ở hẳn với anh ta.”
“Tớ không tin hai người sống chung ngày này qua tháng nọ, anh ta vẫn không động lòng!”
Cô lại bắt đầu đếm ưu điểm của Tri Vi: “Cậu là cô gái tốt biết bao, vừa xinh xắn ngọt ngào, vừa hát hay múa giỏi…”
“Thực tế hơn nhé, nấu ăn cực ngon! Nắm được dạ dày là nắm được trái tim đàn ông!”
“Còn nữa, da trắng, dáng chuẩn, chân dài eo nhỏ ngực đầy, cậu thỏa mãn mọi tiêu chuẩn hình thể đàn ông khao khát!”
“Sống chung hàng ngày, ai mà chịu nổi cơ chứ!”
“Cuối cùng, cậu có một trái tim ấm áp yêu thương, là một tiểu mặt trời mang năng lượng chữa lành.”
“Giang Thuật dù có là tảng băng lớn, cũng sẽ bị cậu sưởi ấm!”
Những lời Khang Vãn Ninh nói, tuy nghe có phần… không đáng tin, nhưng thật sự làm dịu lòng Cố Tri Vi.
Tâm trạng rối ren ban nãy giờ đã ổn định hơn, cô bắt đầu có dũng khí nghĩ tới bước tiếp theo.
“Ninh Ninh… cậu nói xem, mình có nên tặng anh ấy miếng ngọc Quan Âm kia không?”
Đó là món quà cô mua trong chuyến du lịch sau tốt nghiệp, đã đặt ở đây từ lâu, vì nơi này là “nhà tân hôn” của hai người.
Nếu không đủ can đảm để trao tặng, thì cứ đặt ở đây, xem như đã gửi gắm.
Nhưng giờ Giang Thuật đã về nước, lại sống ở đây chẳng phải là thời điểm thích hợp sao?
Nhờ được Khang Vãn Ninh tiếp sức, Cố Tri Vi cũng muốn mạo hiểm thử một lần.
“Tặng đi chứ, đã mua rồi thì phải tặng! Nếu không, để trấn nhà à?”
Khang Vãn Ninh vẫn không quên cổ vũ: “Đi đi, bảo bối ngoan của ta! Xông lên!!”
Cố Tri Vi: “……”
Lúc này cô mới chợt nhận ra hình như mình bị xúi dại.
Mười phút sau.
Cố Tri Vi ôm hộp quà nhỏ, thấp thỏm đứng ngoài cửa phòng Giang Thuật.
Khi nãy cô đáp ứng Khang Vãn Ninh mang quà đi tặng, là do bị mấy câu cổ vũ đó làm cho phấn khích nhất thời.
Bây giờ, khí thế đã trôi mất theo từng giây phút trôi qua.
Tuy rằng cô đã căng da mặt mang quà ra khỏi phòng, nhưng mãi vẫn không có dũng khí gõ cửa.
Cô cứ đứng lặng nơi hành lang, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của anh.
Khuôn mặt nhỏ khi thì nhăn nhó, khi lại buồn bã.
Lại thêm mười phút trôi qua.
Cố Tri Vi cuối cùng cũng từ bỏ toàn bộ dũng khí, ôm lấy hộp quà, chuẩn bị quay về phòng.
Đúng lúc cô vừa xoay người định bước đi
Cửa phòng Giang Thuật bỗng “cạch” một tiếng mở ra
【Tiểu kịch trường】
Về sau, vào một đêm nào đó.
Nghe nói Giang Thuật hôn Cố Tri Vi, Khang Vãn Ninh vì quá hóng chuyện mà nửa đêm không chịu yên, liên tục gửi WeChat hỏi thăm.
Tin nhắn nối tiếp tin nhắn, hết câu này đến câu khác, hỏi về tình hình "phát triển" giữa hai người sau khi vừa từ bên ngoài trở về.
Thế nhưng, tất cả đều như đá chìm đáy biển.
Không còn kiên nhẫn chờ hồi âm, Khang Vãn Ninh dứt khoát gọi điện.
Cuộc gọi này nối tiếp cuộc gọi khác, vậy mà Cố Tri Vi vẫn nhất quyết không bắt máy.
Ngay khi Khang Vãn Ninh định từ bỏ thì cuối cùng có một cuộc gọi được kết nối.
Chỉ là...
Bên kia không phải là giọng của Cố Tri Vi, mà là một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng xen lẫn mất kiên nhẫn:
“Đang bận, đừng gọi nữa.”
Đô ——
Cuộc gọi bị dập.
Khang Vãn Ninh: “……”
Ôi chao cái giọng này! Vừa rồi hình như là Giang Thuật đó trời!