Nàng ta thành khẩn như thế, Trương thị cũng không nói gì được cả, lại gọi mấy người các nàng ăn sáng rồi nói với Nữu Nữu: “Lát nữa con dẫn mọi người đi tìm Tùng ca của con nhé.” Tiệm tạp hóa của Dư Tùng cái gì cần đều có, nên Nữu Nữu cũng thích tới đó. Trương thị lại kéo Dư Nhị Lang lại nói: “Hôm nay con làm gì rồi?”
Dư Nhị Lang nói: “Làm ruộng với cha con, hôm nay nương nói để mấy đứa bọn con theo cha tới đây, tiện thể trả nợ luôn.” Dư Nhị Lang là con trai lớn nhất của Triệu thị, bởi vì quanh năm suốt tháng làm việc nên lưng bị ép cong đi rồi. Hắn chỉ lớn hơn Dư Tùng hai ba tuổi mà thôi, nhưng trông lại già hơn rất nhiều. Trong thôn có rất ít người hơn hai mươi rồi mà chưa lấy được vợ, Dư Nhị Lang là một trong số đó.
“Nương con bây giờ tốt hơn chút nào chưa?”
Dư Quyên cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi ạ, bây giờ nương ở nhà trông tiểu đệ. Ca con rất lợi hại. À đúng rồi, tam thẩm, con bàn bạc với thẩm chuyện này. Con nghe bà nội nói Tùng ca mở cửa tiệm tạp hóa. Con có làm xà phòng thơm ở nhà, không biết Tùng ca có hứng thú không?” Dư Quyên biết ở chi thứ ba, phần lớn mọi người vẫn nghe lời Trương thị.
Trương thị biết Dư Quyên chính là đứa không chịu an phận nhất, bèn nói với nàng ta: “Ta bảo Nữu Nữu đưa các con tới tiệm tạp hóa của Tùng Nhi nhé.”
Dư Quyên vừa đi vừa nhìn, Dư Liễu khen Dư Quyên: “Quyên Nhi, vừa rồi muội còn dám nói chuyện với tam thẩm, ta cũng không dám nói chuyện với tam thẩm đâu. Nương nói tam thẩm quá hung dữ.”
Tam thẩm hung dữ như thế nhưng lại khiến bà cụ Dư coi trọng hơn một bậc. Ngược lại, đại phòng mấy ngày này đều náo loạn đến gà bay chó chạy, Dư Quyên đều nhìn thấy hết. Nàng ta hoàn toàn không phải nông dân đích thực, thế nên chỉ muốn kiếm nhiều tiền. Đối với mọi cơ hội có thể kiếm được tiền thì nàng ta đều muốn thử.
Dư Tùng vì phải tới huyện Hồ Dương nhập hàng, cũng bảo Dư Dung tới tham khảo xem sao. Dù sao thì Dư Dung cũng là người đã từng nhìn thấy thế giới rộng lớn. Dư Tùng cũng bằng lòng nghe theo ý kiến của Dư Dung, mà điều khiến Dư Dung vui vẻ chính là mấy bộ trang sức lần trước nàng làm đều đã bán được ra ngoài rồi: “Chẳng qua chỉ bỏ tiền vốn năm văn, mà lại bán được hai lăm văn, xem ra ca ca phải giúp ta mang về nhiều hạt châu này hơn rồi.”
Tiểu Ngư ghi chép lại từng món đồ một mà Dư Tùng cần. Dư Dung cười nói ở bên cạnh: “Chúng ta có Tiểu Ngư rồi, đúng là chẳng cần lo lắng gì cả.” Tiểu Ngư cười tít mắt lại.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT