Dư Tùng rất ủng hộ muội muội thêu thùa, còn tận tay bỏ thời gian làm một cái khung thêu. Có cái khung thêu này rồi, Dư Dung làm việc này dễ dàng hơn rất nhiều, sức bỏ ra ít là thu lại hiệu quả cao. Ngô tiểu thư vì chuyện thêu áo cưới, cũng có thể muốn ra ngoài xem một chút, thuận tiện thỉnh thoảng tới tiểu viện của nhà họ Dư. Ngô tiểu thư ngồi xe la tới, lúc xuống xe đã là buổi trưa rồi, Dư Dung bèn nói với Ngô tiểu thư: “Trong nhà chúng ta đều là trà thô cơm nhạt, cô không được ghét bỏ đâu đấy.”
Ngô tiểu thư biết nhà họ Dư chỉ là một gia đình buôn bán bình thường, nàng ta ngồi xuống cười nói: “Nhà cô còn có món ăn dân dã, còn ngon hơn so với nhà ta ấy.”
Chỉ thấy nhà Dư Dung có một đĩa thịt thỏ kho tàu, một đĩa trứng gà chiên, ngoài ra thêm một đĩa lạc nhân, tất cả đều là thức ăn rất tốn cơm. Dư Dung nói: “Thế thì chúng ta ăn cơm trước đi.”
Ngô Từ Nhu ăn rất ít, ăn cũng rất chậm. Điệu bộ như thế này của nàng ta căn bản không giống như những gia đình ở nông thôn có thể nuôi dưỡng ra được. Dư Dung không khỏi tò mò mà hỏi một câu: “Ta thấy quy củ ăn cơm của Tiểu Từ giống hệt đám phu nhân, thiếu phu nhân của những gia đình lớn lúc trước khi ta ở phủ Bình Giang lắm.”
Thân với Ngô Từ Nhu rồi, Dư Dung với nàng ta đều gọi nhũ danh của nhau. Tính tình hai người khá hợp nhau nên khi nói chuyện cũng to gan hơn một chút.
“Cái gì là điệu bộ của gia đình lớn, chỉ có một ma ma tới từ nhà bà ngoại ta, chẳng qua ta theo học với bà ấy một khoảng thời gian thôi. Chắc hẳn cô cũng biết gia đình nhà mẹ ta kia, là gia đình lớn của huyện Phụng An. Gia đình ấy nổi tiếng là thân hào nông thôn, nghe nói còn có quan hệ với hầu gia trong kinh thành nữa. Vì cha và nương ta sợ ta bị người khác cười chê nên đặc biệt tới nhà bà ngoại mời người đến để học.”
Dư Dung cười nói: “Cô như thế này chính là điệu bộ của tiểu thư gia đình lớn.” Ngô Từ Nhu để lộ ra một loại đắc ý khi được gả cao trong lời nói của mình. Nhưng đây cũng là chuyện thường tình. Đối với Dư Dung thì cũng như thế, có thể gả cao thì sẽ không chọn gả thấp.
Ngô Từ Nhu nhìn Dư Dung thêu thùa. Hình một bông hoa sen tịnh đế nhanh chóng được hình thành. Khi thêu giúp người khác, Dư Dung thường sẽ thêm một chút đồ trang trí nhỏ do mình tự làm. Những thứ này tương đương tặng không, chất lượng không tính là kém quá. Đây là công việc phải chậm chạp tỉ mỉ mới có được những sản phẩm tinh tế, nhưng tốc độ của bản thân Dư Dung rất nhanh. Gần như mỗi ngày Ngô Từ Nhu tới cũng đều có thể nhìn thấy sự thay đổi trên bộ áo cưới kia của mình. Cũng vì điều này mà ấn tượng của nàng ta đối với Dư Dung tốt hơn nhiều.
Trương thị để Trần Nguyệt Hương nhào bột. Nàng ta rất nhanh tay, mới một lát đã làm xong một lồng rồi. Việc làm ăn hoàn toàn không tính là quá tốt. Dù sao thì Thảo Phố chỉ là một thị trấn thôi, lợi nhuận thu được cũng có hạn, nhưng so với ở nhà thì đã là quá tốt rồi. Trần Nguyệt Hương không muốn Nữu Nữu cũng tới hỗ trợ nên bảo cô bé đi tìm Dư Dung. Ai biết Nữu Nữu vừa đi tới cửa thì gặp được một cậu bé dẫn hai cô gái tới. Người đi đầu chính là Dư Quyên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play