“Tùng ca, huynh nhìn cục xà phòng này đi, nó chính do tự tay muội làm ra đó, vừa thơm vừa tốt. Bảo đảm một khi lên kệ, không, bán ở chỗ này của huynh chắc chắn sẽ bán dễ hơn.”
Dư Tùng nhìn một chút, rồi cầm lấy đưa lên mũi ngửi: “Dung Dung, đây chính là xà phòng thơm lần trước muội nói tới đấy à? Chính là loại đưa từ Bình Giang về ấy.” Xà phòng thơm không hề rẻ, Dư Dung mua về chỉ dùng để tắm rửa khi làm việc lớn thôi.
…
Dư Dung gật đầu. Dư Quyên càng đắc ý hơn: “Ta tiêu tốn mấy trăm văn tiền mới mua được nguyên liệu, ta tính gửi bán ở chỗ Tùng ca với giá một lượng bạc, Tùng ca thấy thế nào?” Dư Tùng giật giật khóe miệng. Ai có tiền nhàn rỗi mà mua thứ này chứ nhưng dù sao thì hắn cũng là người làm ăn, bèn nói: “Thế thì Quyên Nhi à, muội cứ gửi lại chỗ ta đi, nếu bán được ra ngoài, có thời gian ta sẽ cầm tiền tới cho muội.”
Mấy người bọn họ tới, buổi trưa chắc chắn phải đi ăn cơm. Dư Dung lấy tiền từ trong túi tiền của mình đưa cho Tiểu Ngư: “Đệ đi mua mấy cân xương sườn về đi, trưa nay chúng ta hầm xương sườn ăn.”
Dư Quyên lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngư một lần nữa. Đợi Tiểu Ngư đi rồi, nàng ta lén lút hỏi Dư Tùng: “Tùng ca, trong nhà Tiểu Ngư có phải là loại gia đình quan lại sa sút...”
“Cái gì là loại gia đình quan lại sa sút, đám con gái các muội chú ý tới chuyện này làm gì.” Nếu đổi lại là muội muội Dư Dung nhà mình, nàng sẽ tuyệt nhiên không hỏi tới, cho dù là có nghi ngờ thì cũng sẽ đối đãi như thường.
Nhìn Dư Quyên càng hỏi càng không ra thể thống gì, Dư Dung gọi mấy người Dư Liễu: “Liễu Liễu, Quyên Nhi về với ta nhé. Nhị ca thì ở lại nói chuyện với ca ca ta.” Dư Quyên nhìn khuôn mặt trắng nõn của Dư Dung, quần áo trên người còn tốt hơn lúc trước. Mặc dù không phải là tơ lụa nhưng cũng là vải bông, mà nàng còn đeo đôi bông tai đinh hương làm bằng vàng trên tai.
Tiểu viện của nhà họ Dư so sánh với nhà họ Ngô thì chẳng là gì cả, nhưng đối với Dư Liễu và Dư Quyên thì thật sự được xem như là nhà cao cửa rộng. Nhất là khi Dư Dung còn có phòng của mình. Dư Tùng tự mở cửa hàng, lại rộng rãi hào phóng với người trong nhà. Dư Dung cũng có tiền trong tay. Phòng của nàng có màn thêu, khung thêu, bàn ghế, bản vẽ mẫu để thêu. Một số đồ đạc linh tinh mà con gái dùng như dầu thơm, son môi, phấn... đều để ở trên bàn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT