Hắn chỉ có bốn năm lượng bạc, nhưng những khổ cực vất vả người ngoài làm sao biết. Đối với kinh doanh buôn bán, tuyển thợ thế nào, bày hàng hóa thế nào, hắn đều làm lưu loát rành mạch.
Dư Tùng muốn làm nghề mộc, cho nên mua ít gỗ về tự làm. Dư Dung lại nhuộm vải, sau đó cắt may thành quần áo, bởi vì Dư Tùng hứa sẽ có nơi nhỏ chuyên để treo bán quần áo. Cửa hàng sửa sang chưa tới một tháng đã bày hàng la liệt rồi. Dư Dung mô phỏng theo bố cục hiện đại, sắp xếp hàng hóa ở các khu vực khác nhau, quầy hàng thì đặt ở phía trước.
Như quần áo, hoa cài đầu, những thứ này trong phạm vi của Dư Dung. Dư Tùng thấy em gái vui vẻ như vậy, cũng không ngăn cản nàng. Hắn lại nói với nàng: “Ta tìm một tiểu nhị, mua từ huyện Hồ Dương về, ký văn tự bán đứt, lớn hơn Tiểu Thụ một tuổi. Muội gọi hắn là Tiểu Ngư là được. Sau này để hắn ở trong cửa hàng, muội đi nói với nương, mang chăn đệm qua đây.”
Đang yên đang lành sao lại tới huyện Hồ Dương mua người về? Nhưng Dư Tùng không nói, Dư Dung cũng không hỏi nhiều.
Dư Dung nhìn thằng bé, ngoắc ngoắc tay: “Mau tới đây, đi theo ta về nhà.” Thằng nhóc này hình như trải qua sự đời, nghe nói là nô tịch, còn là hạ nhân trong gia đình quyền cao chức trọng. Nhưng nhà này xui xẻo, tất cả mọi người trong nhà đều bị đem đi bán, huống chi là thằng nhóc như vậy. Tuy nhìn thằng nhóc gầy yếu nhưng hai mắt lấp lánh. Dư Dung lại nói: “Đệ có đói bụng không? Buổi trưa nhà ta còn lại ít cơm, đệ đi theo ta về nhà cùng nhau ăn!”
Thiếu niên còn đang trong giai đoạn vỡ giọng, âm thanh khàn khàn. Hắn liếc mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, có hơi lo lắng bất an. Dư Dung cười nói: “Chúng ta là người làm nông không chú ý nhiều như vậy, ta lớn hơn đệ, đệ gọi ta Dung tỷ là được. Đợi lát nữa ta nấu nước, đệ tắm trước đã. Ăn cơm xong rồi sau đó xem ca ca có sắp xếp gì không.”
Dư Dung đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn. Quần áo mang tới cho hắn cũng là đồ làm cho Dư Thụ. Hắn mặc vào làm trước mắt sáng ngời, không giống như một gã sai vặt, lại giống như một tiểu thiếu gia. Đáng tiếc mệnh không tốt. Dư Dung đã sớm qua độ tuổi vui giận đều viết trên mặt. Nàng gọi hắn tới dùng cơm, thức ăn của chi thứ ba nhà họ Dư cũng không kém, có bánh hấp thịt và một phần rau xanh xào.
Tiểu Ngư đã đói bụng từ rất lâu rồi, ăn hai chén cơm còn chưa đã. Dư Dung tìm chăn nệm ra: “Đi, chúng ta cùng đi tới cửa hàng!” Tiệm tạp hóa cái gì cũng bán, rất nhanh đã bán nhiều hơn những tiệm tạp hóa gần đó. Dư Tùng không chỉ có đồ dùng hàng ngày, ngay cả áo bông, hoa cài đầu, cái gì cần cũng đều có.
Dư Tùng cả ngày đều vội vàng nhập hàng, nhận hàng, lên sản phẩm mới. Đa số công việc trong cửa hàng đều giao cho Tiểu Ngư. Tiểu Ngư còn nhỏ tuổi, nhưng miệng rất ngọt, lại còn biết viết chữ ghi chép sổ sách. Dư Dung cảm thán anh trai thật biết nhìn người. Nhưng cuộc sống yên tĩnh lập tức bị phá vỡ. Lý thị nghe người nhà mẹ đẻ bà ta nói cửa hàng điểm tâm của Trương thị buôn bán rất đắt khách, suốt ngày nói xấu Trương thị, còn nói ông ba Dư có ác ý. Bà cụ Dư giận đùng đùng dẫn Tiểu Lý thị và Dư Bội tới.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play