“Sao Quyên Nhi lại biết chữ? Nãi nãi của con cho con bé học chữ sao?” Trương thị bất mãn con trai bị con nhóc Dư Quyên đè xuống phía dưới, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ.
Dư Thụ nói: “Quyên Nhi học chữ cùng con trai của Lâm tiên sinh. Lần trước Lâm đại ca tới nhà vì muốn làm chỗ dựa cho Quyên Nhi, cho là chúng ta muốn bắt nạt bọn họ. Dù sao con cũng không thích bọn họ. Nương, chờ qua tết con muốn tới Thảo Phố đi học.”
Trương thị đồng ý với cậu bé.
Chờ Dư Tùng trở về, hắn nói với Dư Dung nói: “Dung Dung, hàng thêu của muội đều bán hết rồi. Đợi lát nữa ca ca sẽ đưa tiền cho muội. Sau đó theo lời muội nói, ta đưa thổ sản của Thảo Phố chúng ta bày sạp bán ở bên kia, cũng bán được không ít. Thật ra huyện Hồ Dương cũng khá tốt, người mua hàng ở đó rộng rãi hơn chúng ta ở đây nhiều.” Chuyến này vừa đi vừa về hết chừng mười ngày, Dư Tùng kiếm được hai lượng bạc. Hắn cũng đã quen thuộc nơi nhập hàng hóa, nên nói đi thêm một chuyến nữa để chuẩn bị mở tiệm tạp hóa.
“Cũng tốt, nếu ca ca làm tốt, chúng ta có hi vọng mua ruộng mua đất rồi.” Dư Dung cười nói.
Hộ tịch của cả nhà bọn họ vẫn ở trong thôn. Mặc dù có một móng nhà, thế nhưng không dựng thành phòng ở, sau này không biết có biến cố gì không. Hơn nữa nói không dễ nghe, không ruộng đất, không có lương thực, ở trên trấn cũng không phải kế lâu dài. Thế nhưng đi làm tá điền, Trương thị cũng không muốn. Tá điền phải làm ruộng trên đất của địa chủ. Nhưng làm gì có người nào không phải lạy lục cầu xin, còn phải làm trâu làm ngựa cho nhà địa chủ. Nhà Ngô địa chủ có rất nhiều ruộng tốt, bao nhiêu người muốn xin cày thuê cũng không được.
Hiện tại tiền rất khó kiếm, những con người thấp cổ bé họng như các nàng có thể sống đúng là không dễ dàng.
Dư Thụ được nghỉ cũng ngắn, nhưng lúc đi học thì được Dư Tùng tự đưa đi, còn nói có một ít bánh ngọt mua được từ Hồ Dương muốn đưa cho vợ tú tài. Vợ tú tài thấy những điểm tâm tinh xảo này, chỉ chờ chị dâu bên nhà mẹ bà ta tới, đưa cho chị dâu bà ta ăn. Chị dâu bà ta cũng là một người lợi hại, ăn một miếng liền cười: “Điểm tâm lấy từ đâu thế? Đúng là không tệ.”
Vợ tú tài cẩn thận cười nói: “Là hàng xóm sát vách nhà chúng ta, cả nhà đi Thảo Phố buôn bán. Con nhà bọn họ đọc sách ở chỗ tướng công ta, cho nên ca ca đứa bé này đi Hồ Dương một chuyến, tặng một hộp cho ta.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play