Sủi cảo chiên, nướng của Trương thị đều dùng cây xiên bằng trúc xiên lại từng xâu, cho nên ngày hôm nay Trần Nguyệt Hương tới làm cũng chỉ để cho nàng ta thử làm một chút. Không ngờ ngày đầu tiên nàng ta đã xuất sư bất lợi.

Nhưng dù sao Trương thị cũng là một người phúc hậu, cũng khen Trần Nguyệt Hương: “Chịu khó làm việc, tính cách thẳng thắn, con gái của nàng ta còn có thể thu dọn chén đũa, cũng không tệ. Thôi, cứ để cho hai mẹ con nàng ta ở đây làm đi!”

Dư Dung đã làm xong bữa trưa. Nàng giúp đỡ bới cơm múc canh, công việc nhẹ nhàng hơn cha mẹ nàng rất nhiều. Từ khi thuê được người làm, mỗi ngày Dư Dung đều ở nhà làm chút việc nhà, dệt vải thêu hoa, thời gian còn lại thì nghỉ ngơi đi ngủ. Bất tri bất giác nàng lại gầy hơn một chút, nhưng chịu đựng cơn đói khát cũng rất thống khổ.

Đối với Dư Dung, giảm béo cũng vô cùng quan trọng. Mặc dù dung mạo của phụ nữ không đến mức quá quan trọng, nhưng ít ra không thể để bản thân quá xấu xí. Tuy Dư Dung không xấu, nhưng lại béo, tương đối mập mạp. Người nhà không chê bai, nhưng sau này khó tìm người kết thân. Điều này Dư Dung vẫn tự biết rõ, nàng sợ đói bụng nhiều ngày sẽ lại ăn uống quá độ, vì vậy nàng dùng cách ăn ít nhưng ăn nhiều bữa.

Sáng sớm đi đến chỗ Trương thị ăn một chén cháo, thêm một cái bánh bao chay. Buổi sáng nàng lại ăn thêm một trái quýt nhỏ, buổi trưa ăn chỉ ăn vài muỗng cơm, ăn nhiều rau. Nếu buổi chiều đói bụng, lại ăn thêm một chút trái cây hoặc hầm ít canh. Buổi tối cũng ăn nửa chén cơm như buổi trưa, sau đó ra ngoài cửa đi dạo một lúc.

Dư Dung đặt mục tiêu cho mình là, một tháng phải gầy đi một cân, một năm cũng gầy mười cân, như vậy là được.

“Tỷ, đệ đã về rồi.”

Dư Dung đang thêu khăn tay. Loại khăn tay này rất được các cô nương trong gia đình nhà giàu thích, đặc biệt là hoa văn Dư Dung thêu rất đa dạng. Dư Tùng mỗi lần đều mang ít khăn tay Dư Dung thêu đi tới khu vực gần huyện Hồ Dương chào hàng. Dù sao ở huyện Hồ Dương có nhiều người giàu có. Ngày thường Dư Thụ sẽ ăn cơm ở trường học, buổi chiều đều ở đó luyện chữ. Cậu bé học tập rất nhanh, đã biết viết một số chữ thường dùng. Khó khăn lắm mới được nghỉ, lúc này cậu bé mới vội vàng chạy về nhà.

“Tiểu Thụ tới rồi...” Dư Dung trở nên bận rộn, thấy một mình cậu bé về, bèn nói: “Không phải nói chờ đại ca đi đón đệ sao, sao đệ lại tự đi về?”

Dư Thụ vò đầu: “Đệ đi cùng với ca ca nhà tam thúc trong nhà cũ ở thôn, huynh ấy có việc tới đây. Nhưng tỷ yên tâm, đệ đã trả tiền xe.”

Dư Thụ vốn là con trai út trong nhà, nhưng không hề yếu ớt. Dư Dung cười nói: “Đệ muốn ăn cái gì, nói với tỷ, tỷ đi mua.”

“Tỷ, đệ muốn đi chung với tỷ.”

Hai chị em đi chợ, mua khoai tây, còn có nửa con gà, còn mua thêm ít rau. Bây giờ một nhà bốn miệng ăn đều đang kiếm tiền, Trương thị rất hào phóng trong chuyện ăn uống may mặc. Trước đây bởi vì không có điều kiện, nhưng nếu có điều kiện, bà sẽ không để con cái nhà mình đói khát rách rưới.

Chờ hai vợ chồng Trương thị trở về, Dư Dung đã nấu cơm xong. Dư Thụ thấy Trương thị là bắt đầu ríu ra ríu rít. Nói Trương thị không nhớ con trai thì cũng không phải, con trai của mình thì mình thương, Trương thị lại hỏi thêm: “Ở trường học Lâm tiên sinh có đối xử tốt với con không?” Dù sao bà cũng gửi gắm con trai cho Lâm tú tài.

Dư Thụ vừa ăn thịt, vừa nói: “Lâm tiên sinh rất nghiêm khắc với con, lần trước bắt con đọc sách, con đọc mấy lần mới thuộc lòng. Các bạn khác đọc thuộc không nhanh bằng con. Lâm tiên sinh nói con không được kiêu ngạo, còn nói một nữ tử như Quyên Nhi nhìn qua đã không quên được. Nếu không phải tỷ ấy là con gái, chỉ e sẽ là người giỏi nhất trong nhà chúng ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play