Quý Song Nhi suy nghĩ một lúc mới nhăn nhó nói: “Ta nghe nói phấn lan tử la rất tốt, nếu có thể, nhờ ca ca muội mang về một hộp giúp ta nhé!” Quý Song Nhi dáng dấp bình thường, mặt cũng hơi đen. Trong thời đại trắng mới đẹp này, suy nghĩ này của nàng ta cũng bình thường, như Dư Dung chẳng phải còn đang giảm béo sao?

Dư Dung cười nói: “Chỉ là việc nhỏ, nghe nói phấn lan tử la ở huyện Hồ Dương này lấy từ phủ Lâm An, bôi lên mặt lập tức trắng.”

Nhan sắc của Quý Song Nhi và Dư Dung cũng không quá xuất chúng. Nhưng nhà Quý Song Nhi có tiền, đồ cưới cũng nhiều. Cho nên trên thị trường tình yêu và hôn nhân, nàng ta có giá hơn Dư Dung nhiều. Dư Dung lại khẽ nói: “Đúng rồi, tuy nói cửa hàng nương ta buôn bán không quá tốt, thế nhưng người làm cũng không đủ. Bây giờ ta lại làm thêu thùa, không thể giúp đỡ. Nếu tỷ tỷ biết ai nhận làm việc vặt thì giới thiệu cho nhà ta nhé.”

“Được, chuyện này muội yên tâm, nếu có thời gian ta đi nói với Dư Tam thẩm.” Quý Song Nhi không chút chần chờ đồng ý.

Lúc này, Dư Dung mới chào tạm biệt. Dư Tùng đang bán hàng thêu. Nếu may mắn, một bức thêu có thể đủ để cho gia đình nàng ăn dùng trong một tháng. Thế nhưng thời gian thêu một bức cũng nhiều, hơn nữa những thứ mua được ở trên trấn Thảo Phố cũng có hạn. Cho nên lần nào Dư Dung cũng phải chờ sợi tơ Dư Tùng mua được ở huyện Hồ Dương về mới bắt đầu làm.

Quý Song Nhi nói được làm được, buổi chiều đã dẫn người tới viện nhỏ của nhà họ Dư, là người quen. Dư Dung kinh ngạc kêu lên: “Trần tỷ tỷ...”

Thì ra đó là cô gái cùng Dư Dung trở về từ phủ Bình Giang.

“Các ngươi quen nhau sao?” Quý Song Nhi nói.

Dư Dung cười nói: “Chúng ta kết bạn trở về từ phủ Bình Giang, sao Trần tỷ tỷ lại đi làm công ở trên trấn thế?”

Trần thị lo lắng u sầu. Quý Song Nhi giải thích thay nàng ta: “Trần tỷ tỷ đã hòa ly với trượng phu rồi, tỷ ấy dẫn theo con gái một mình qua đây. Nếu không phải ta thấy tỷ ấy quá đáng thương, lại đang tìm công việc, cho nên mới giới thiệu tỷ ấy tới chỗ các ngươi.” Thì ra trước đây Trần thị và chồng tới phủ Bình Giang làm thợ gạch, nhưng chồng của nàng ta cầm được chút tiền lại ghét bỏ nàng ta sinh con gái, để nàng ta đi trước rồi mang con gái về nhà cũ. Chờ tới khi tiền để dành của Trần thị và tiền trong nhà đều bị hắn ta cướp đi, nàng ta mới hòa ly với chồng.

Hai vợ chồng hòa ly thành công. Nàng ta dẫn con gái đi ra ngoài kiếm cơm ăn. Con gái nàng ta cũng chỉ mới bảy tám tuổi, rất dễ thương thanh tú. Trần Nguyệt Hương thấy Dư Dung là người quen, vội vàng nói: “Hai mẹ con chúng ta thuê nhà ở phố tây, ta chỉ hy vọng có thể nuôi sống con gái mà thôi.”

“Nghĩ đến ngươi cũng là một người cực khổ, nhưng ta cũng phải nói trước. Tiệm của chúng ta chỉ là một tiệm hàng nhỏ, cho nên tiền công không nhiều. Một tháng chỉ có bốn trăm văn tiền. Mỗi ngày sáng sớm ngươi phải tới cửa hàng, buổi trưa có thể đi về nghỉ ngơi, buổi chiều ngươi muốn làm gì cũng được. Nếu được, ngày mai bắt đầu đi làm.”

Vừa nghe thấy có hi vọng, tuy bốn trăm văn không nhiều lắm, nhưng là việc ở trên trấn này, lại chỉ cần làm nửa ngày. Trần Nguyệt Hương không chút suy nghĩ lập tức đồng ý: “Cảm ơn bà chủ.”

Dư Dung nói: “Cửa hàng điểm tâm sáng nên mỗi ngày đều phải buôn bán, cho nên tốt nhất là không nghỉ. Trần tỷ tỷ có thể làm được không?” Trương thị khen ngợi nhìn Dư Dung một cái.

Trần Nguyệt Hương nhanh chóng đáp lời: “Ta đều có thể giải quyết được.”

Nếu nàng ta đã đồng ý, Trương thị cũng hài lòng. Dù sao bốn trăm văn thuê được người làm việc cũng không dễ. Đợi sang ngày hôm sau, Trương thị mới biết vì sao Trần Nguyệt Hương chỉ cần bốn trăm văn đã đồng ý làm việc. Trương thị và con gái rất muốn mắng chửi: “Đúng là quá ngốc, ngày đầu tiên xâu que cũng không xâu được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play