Nhan sắc bình thường, nhưng con người lại rất tốt, đối xử với người khác nhiệt tình chân thành.

“Chào Quý tiểu thư.” Dư Dung vội vàng nói.

“Đừng như vậy, ta mà là tiểu thư gì chứ, có phải các ngươi đến vì muốn thuê cửa hàng không?” Nàng ta nói thằng vào vấn đề, khiến Trương thị có thiện cảm. Dư Dung cũng cười.

Trương thị bèn nói: “Ta cũng không quanh co lòng vòng. Quý tiểu thư cũng biết tình trạng của nhà chúng ta, gánh vác nặng nề, vốn muốn bán một sạp nhỏ kiếm chút tiền sống qua ngày. Bây giờ lại như vậy, chúng ta thực sự không còn cách nào, cho nên muốn hỏi Quý tiểu thư tiền thuê như thế nào?”

Quý Song Nhi trầm ngâm giây lát: “Không dám dấu diếm, nơi này của chúng ta là một địa điểm tốt. Tiền thuê một năm đóng một lần, khoảng hai lượng rưỡi. Nếu có thể, các ngươi đi xem mặt tiền cửa hàng trước đi.”

Trương thị và Dư Dung liếc nhau, Trương thị nói: “Vậy Quý tiểu thư dẫn chúng ta đi xem cửa hàng trước, chờ chúng ta về nhà bàn bạc thêm với cha Dung Dung. Ngài cũng biết tình hình trong nhà chúng ta, không phải ta than khổ gì với tiểu thư, nếu có thể ngày mai chúng ta sẽ trả lời.” Trương thị là một người phụ nữ sảng khoái. Quý Song Nhi nghe vậy cũng cảm thấy có thiện cảm hơn rất nhiều.

Cửa hàng này khá rộng rãi, hơn nữa vị trí cũng không tệ, tuy nói tiền thuê đắt như vàng nhưng cũng thỏa đáng. Về nhà bàn bạc thêm với ông ba Dư và Dư Tùng, Dư Tùng lấy ra một lượng bạc ra: “Mấy ngày nay nhi tử cũng kiếm được một ít, dù sao cũng là tiền trong nhà, cha nương cứ lấy dùng đi!”

“Con cất đi, cha nương vẫn còn tiền.” Trương thị nói.

Bà buôn bán lặt vặt, không kiếm được đồng tiền lớn, cuối cùng vẫn phải dựa vào con trai có tiền đồ, sao bà có thể cầm tiền của con trai.

Dư Dung cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Ca ca không cần như vậy, huynh cứ cất tiền đi. Không phải huynh nói vải xanh muội dệt rất dễ bán sao, muội dệt nhiều hơn một chút là được. Còn thêu thùa nữa, sắp lập xuân rồi, đến lúc đó ta chỉ cần thêu bình phong hoặc các loại khăn tay, ca ca bán giúp ta.” Cần phải để Dư Tùng bán hàng rong thêm một ít sản phẩm cao cấp, có hàng tốt, hàng xấu mới dễ buôn bán.

“Sau này chúng ta có cửa hàng của mình rồi, những thứ này cũng không cần mang tới mang lui. Cũng tốt, sau này Dung Dung ở nhà thêu thùa dệt vải, Tùng Nhi đi ra ngoài buôn bán. Ta không tin bốn người chúng ta còn không kiếm được tiền.”

Ngày hôm sau, Trương thị ký khế ước thuê nhà với Quý Song Nhi, có được con dấu của quan phủ mới được công nhận. Dư Tùng cũng nghỉ mấy ngày, đi chợ đồ cũ mua bàn ghế cũ, sơn lại sơn đỏ. Dư Dung khéo tay, còn đặc biệt làm khăn trải bàn. Một cửa hàng điểm tâm được sắp xếp vô cùng cẩn thận ngăn nắp.

Đợi tới ngày khai trương, Trương thị bắt đầu tăng thêm các sản phẩm mới. Bà bán bánh bao hấp, có bánh bao thịt muối, bánh bao rau dại, bánh bao ngọt, đủ các loại. Dư Dung vẫn múc canh như trước đây. Các nàng bán hàng vừa rẻ vừa ngon, buôn bán tấp nập đắt khách. Dư Tùng cũng phải ở lại giúp đỡ.

Số lần Quý Song Nhi tới cửa hàng cũng nhiều hơn. Dư Dung hiểu con người nàng ta không tệ, làm người rất có nguyên tắc. Nói thật, nếu nói tới thái độ đối đãi với mọi người nhiệt tình, nàng ta còn tốt hơn cả Dư Dung. Dư Dung mang chút tính cách ích kỷ của người hiện đại. Dư Dung quen thuộc hơn với nàng ta một chút, tặng cho nàng ta một vài chiếc khăn do chính tay mình làm. Quý Song Nhi vô cùng vui vẻ: “Nói về số tuổi thì ta lớn hơn muội muội, nhưng đệ đệ ta còn nhỏ, ta luôn học buôn bán tính sổ sách. Những việc nữ công trong nhà này, ta kém xa muội muội.”

“Chúng ta cũng chỉ có chút tài mọn thôi, làm sao so được với tỷ tỷ, tỷ như Gia Cát trong nữ giới vậy. Đúng rồi, tỷ tỷ, mấy ngày nữa ca ca ta sẽ đi Hồ Dương, tỷ xem tỷ có muốn mua thứ gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play