Dư Dung cũng tin tưởng điểm ấy. Trương thị không phải là người như bà cụ Dư, bà sẽ công bằng trong phạm vi khả năng của bà. Mặc dù là lễ mừng năm mới, chi thứ ba nhà họ Dư đều ra quầy bán hàng. Mỗi khi khổ cực mà được nhìn thấy đồng tiền mình kiếm được thì cũng không còn mệt mỏi nữa. Những lúc buôn bán tốt, mỗi ngày kiếm được bốn năm trăm văn cũng là bình thường.

Trương thị lo lắng đất trong nhà dưới quê bị người khác chiếm mất, vì vậy thuê người về lôi đá tảng xếp xung quanh, tốn hết một lượng bạc, nhưng cuối cùng mọi người cũng yên tâm. Mà bà cụ Dư thấy Trương thị dẫn người trở về lấy tảng đá thì đi qua. Trương thị buông đá, đi qua chỗ bà cụ Dư: “Nương, dạo này nương khỏe không?”

“Có khỏe hay không, còn phải xem con trai con gái có hiếu hay không.” Bà cụ Dư bất mãn nói.

Trương thị cười nói: “Đúng vậy, tuy nói đại ca đại tẩu khiến ngài bán ruộng, cũng không chia ruộng đất cho mấy huynh đệ chúng con, nhưng đại ca đại tẩu đều hiếu kính với nương! Còn có nhà lão ngũ, vừa hiếu thuận vừa thông minh, sinh được một thằng bé mập mạp, sau này cũng sẽ là niềm tự hào của nhà họ Dư chúng ta. Sau này chỉ có thể dựa vào bọn họ hiếu kính nương rồi.”

Dù sao cũng đã ở riêng, Trương thị mạnh mẽ, nhưng làm gì cũng rất rộng rãi. Không nói những thứ khác. Nếu người cùng quê có tới Thảo Phố, có ăn điểm tâm sáng, Trương thị cũng sẽ không lấy tiền, còn có thể cho bọn họ để đồ ở lại. Có đôi khi bà còn giúp họ gọi xe, đều là những ân huệ nhỏ.

Người bên ngoài còn nói với bà cụ Dư: “Bọn họ việc buôn bán cực khổ, mấy đứa nhỏ cũng phải lăn lộn bận bịu ngoài sạp hàng, không đất không ruộng thật là đáng thương.”

Mấy người cùng quê cũng ước ao kiếm được tiền như Trương thị, nhưng những khổ cực chi thứ ba nhà họ Dư chịu đựng cũng không thể tưởng tượng. Mỗi ngày trời chưa sáng, Dư Tùng đã gánh quang gánh đi tới vùng ngoại ô hoặc mấy vùng nông thôn một lần. Mỗi sáng sớm Dư Dung sẽ nấu xong cơm nước cùng ca ca, lại đun nước sôi đổ vào phích nước nóng. Dư Dung sợ anh trai quá khổ cực: “Tiền thì không bao giờ kiếm hết được, nếu bệnh tật thì lỗ lớn rồi. Hôm nay ca ca đi về nhà nghỉ ngơi, đợi lát nữa ta đi ra chợ phiên mua chút xương heo hầm cho huynh bồi bổ.”

“Ta nghe lời muội muội vậy!” Dư Tùng cười, nhìn tới nhìn lui vẫn là trong nhà thoải mái nhất. Hắn vô cùng bội phục em gái. Con gái yếu đuối, lại có thể để dành được hơn mười lượng bạc. Nếu không có em gái, cả nhà bọn họ làm gì có cơ hội để thay đổi.

Dư Dung nhìn Dư Tùng ngủ, đi tới sạp bán hàng giúp đỡ. Mấy ngày nay buôn bán bình thường, dù sao quầy ăn vặt có nhiều hơn nữa cũng chỉ được như vậy. May mà là Thảo Phố có không ít người. Chỉ là địa điểm tốt như vậy, khó tránh khỏi có người ngứa mắt ma cũ bắt nạt ma mới. Lúc Dư Dung đi, ông chủ cho bọn họ thuê đang đứng đó nói với Trương thị nói: “Ta trả tiền lại cho các ngươi, các ngươi đi tìm chỗ khác kinh doanh đi.”

Mấy người như Trương thị đều là người từ nơi khác đến, người bên ngoài thấy ngươi làm ăn được, khó tránh khỏi bị ghen tức.

Trương thị giận, cũng không biết làm sao. Dư Dung thẳng thắn đề nghị: “Ta thấy bên cạnh quán trọ cũng có mặt tiền, tuy không lớn, nhưng chúng ta đắp lại làm điểm tâm, cũng có thể làm thêm nhiều loại.”

Buôn bán nhỏ đều cực khổ như vậy. Trương thị cũng cắn răng đồng ý, ông chủ của quán trọ đối diện là một cặp vợ chồng già. Bọn họ có con trai con gái, con gái đã cập kê, con trai cũng tầm tuổi với Dư Thụ. Cặp vợ chồng già này cũng được coi là rắn đầu đàn ở Thảo Phố. Trương thị và Dư Dung đi tìm chưởng quỹ trước. Chưởng quỹ biết mấy người nhà họ Trương cũng không phải là vật trong ao.

Con gái của ông chủ đi ra tiếp đãi, họ Quý tên Song Song, trông hơi đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play