Ít nhất cũng không giống như trước đây, ăn thêm một miếng thịt cũng bị bà cụ Dư chửi mắng. Dư Thụ ngồi sát bên cạnh Dư Dung, nhìn cái này rồi nhìn cái kia. Dư Dung đứng lên nói với ông ba Dư và Trương thị: “Cha và nương khổ cực như vậy cũng là vì chúng con, mong sao chúng ta dần dần sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Trương thị rưng rưng nước mắt xoa đầu Dư Dung: “Nhìn thấy các con hiểu chuyện như thế, nương cũng rất vui.”
Nhưng cuộc sống của người trong nhà cũ nhà họ Dư không được tốt như vậy. Bởi vì đã bán ruộng, tâm trạng của ông cụ Dư không được tốt. Mặc dù là một ngày quan trọng nhất trong năm, nhà cũ nhà họ Dư cũng chỉ có ba món. Bà cụ Dư nhét một trái trứng gà chiên vào trong miệng Dư Bội: “Bội Bội mau ăn đi.” Dư Bội cười híp mắt ăn trứng.
Dư Mai mở đôi mắt đỏ hoe nhìn con bé. Nàng ta rất muốn nhanh chóng gả ra ngoài, cuộc sống ở nhà nghèo khó khốn cùng. Nhưng nhớ tới lời mẹ Lý thị, nàng ta cố gắng nhịn. Dư Bội khiêu khích liếc mắt nhìn Dư Mai. Sao lại có kẻ ngu xuẩn như vậy? Bày sắc mặt đó cho ai xem? Sau này Dư Phụng có tiền đồ, kẻ được hưởng sung sướng còn không phải là chị ta sao.
Lý thị kéo Dư Mai một cái: “Sao con gái đã lớn như thế này còn không biết làm việc? Sau này phải làm sao đây? Đừng tưởng rằng bây giờ có người cưng chiều thì không biết trời cao đất dày là gì.” Mấy lời nói hàm ý này, trước đây Lý thị cũng không muốn nói, nhưng Phụng Nhi nhà bà ta còn chưa ăn cái gì, dựa vào cái gì lại để một con nhóc như Dư Bội ăn. Hơn nữa lão ngũ vừa lười vừa tham ăn, vợ lão ngũ ngày nào cũng ôm bụng không chịu ra khỏi phòng, có thể trông cậy vào bọn họ làm gì chứ?
Bà cụ Dư bất mãn nhìn Lý thị: “Ồn ào cái gì? Phụng Nhi còn phải đọc sách, ngươi ồn ào cái gì, sợ không có người khác chê cười hả.”
Lý thị mang một bụng tức trở về. Tiểu Lý thị thấy mẹ chồng trở về, vội vàng nói: “Nương, năm nay có muốn đi nhà họ Ngô tặng quà không?”
Dư Phụng có quan hệ tốt với nhà họ Ngô và nhà họ Chung. Hai nhà đều là người quen trong thôn, điều kiện tốt hơn nhà mình. Có thể có quan hệ tốt với hai nhà này, sau này Dư Phụng đi Lâm An học thì cũng không còn phải lo cái gì.
Lý thị cắn răng: “Phải chuẩn bị, mùng hai chúng ta cùng nhau về nhà!”
Đầu năm mùng một rất nhiều người về thăm người thân, Dư Dung ở nhà thêu túi tiền, Trương thị vẫn bán điểm tâm cùng ông ba Dư ngoài phố. Dư Tùng nhập một ít bánh ngọt giá rẻ, dùng giấy dầu gói cẩn thận. Có những người muốn đi thăm người thân nhưng không kịp mua quà tặng sẽ mua ở trên đường. Còn Dư Thụ mấy ngày nay cùng nhau chơi đùa với con trai út của quán trọ đối diện. Tuổi tác của đứa bé kia cũng tầm tuổi Dư Thụ, đã đi học được vài năm rồi. Trương thị có ý định để Dư Thụ cùng chơi với con trai út này.
Ai biết Dư Thụ lại vô cùng thông minh. Mặc dù không đến mức vừa nhìn một cái đã không quên được, thế nhưng chỉ cần dạy mấy lần sẽ nhớ kỹ. Trương thị mừng rỡ, bà cũng không trông cậy con trai sẽ thi đậu Trạng nguyên, chỉ cần con trai có thể biết đọc biết viết là tốt lắm rồi. Nếu có thể đậu tú tài thì đúng là phúc ông bà tổ tiên để lại.
Nhưng con trai cố gắng như vậy, Trương thị cũng âm thầm nghĩ ngợi trong lòng, nhưng Dư Dung nói: “Có thể học được thì tất nhiên là tốt. Nếu chúng ta tạo áp lực quá lớn cho đệ ấy, mà nó không học được, chỉ sợ sẽ càng không tốt. Năm nay đệ ấy cũng gần mười tuổi, nương cũng không cần nói gì cả.”
“Con nói đúng, nương không phải là nãi nãi con, sẽ không bởi vì đệ đệ mà bỏ mặc con và ca ca con. Vẫn nên thuận theo tự nhiên đi, nếu không nhà không có tiền, e là thằng bé cũng sẽ trách chúng ta.” Trương thị than thở.