Dư Dung kinh ngạc kêu lên: “Mấy thứ này tốn không ít tiền phải không?”
Nhưng Dư Tùng lại nói: “Tổng cộng không tới một trăm văn, nhưng nếu muội đi bán, thì chưa xác định kiếm được bao nhiêu tiền.”
Nhiều đồ như vậy chỉ tốn một trăm văn, Dư Dung cười nói: “Ca ca đang thăm dò đường đi nước bước sao?”
“Đúng vậy, huyện Hồ Dương có chợ bán sỉ, hàng hóa rất rẻ, chỉ là không được bền.” Dư Tùng cười nói, lại nhớ tới chuyện em gái nhờ hắn làm, vội vàng nói: “Trong huyện cũng có cửa hàng chuyên bán đồ đã may sẵn, còn có cửa hàng bán vải vóc, không cần nhập hàng từ bên ngoài, chỉ sợ vải muội dệt khó bán. Hơn nữa các loại hàng thêu muốn bán được giá tốt cũng phải tìm nhà giàu có bán mới được. Nhưng gia đình giàu có có thiếu gì chứ. Hơn nữa bọn họ đều tìm đến cửa hàng tốt mới được, nhưng huynh cũng thấy có người gửi vải bán ở đó.”
Dư Dung bèn nói: “Đúng là như vậy nên ta mới nói nếu ca ca mở cửa hàng, muội có thể gửi hàng bán là được.”
“Tùy tiện mở một cửa hàng, nếu thua lỗ thì không tốt. Đợi lát nữa huynh đi mua cặp quang gánh, mấy ngày nay đi tới vùng ngoại ô dạo, huynh của muội còn chưa từng làm ăn đâu.”
Dư Dung bèn nói với Trương thị muốn ở nhà làm chút hoa cài đầu hoặc túi tiền để đưa cho Dư Tùng đi bán. Vừa lúc Dư Tùng trở về đi tới sạp bán hàng thay Dư Dung, Trương thị lập tức đồng ý. Dư Dung rất nhanh tay, chỉ cần một vài dây kẽm nàng đã quấn xong rồi. Chi phí chỉ có vài văn tiền, mà phải bán được trên mười văn. Chờ Dư Tùng trở về, Dư Dung đã làm xong bảy tám cái. Hơn nữa mẫu mã đa dạng độc đáo mới lạ, Dư Tùng thấy còn đẹp hơn người ở huyện Hồ Dương làm.
Làm liên tiếp vài ngày, Dư Tùng lại đi Thảo Phố nhập ít hàng, rồi mới gánh quang gánh rời đi. Trương thị là một người mẹ hiền, làm ít bánh dễ bảo quản cho hắn. Dư Dung nói hắn đừng đi quá xa, Dư Tùng gật đầu nói được.
Đối với Dư Tùng, Dư Dung vẫn luôn cảm thấy đau lòng. Từ khi còn bé Dư Tùng đã bị đưa lên núi học nghề thợ mộc, không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ, bây giờ khó khăn lắm mới được trở về, lại phải bôn ba khắp nơi. Nhưng thói đời chính là như thế, nếu muốn sống đàng hoàng như một con người, phải cố gắng. Con người phải vượt qua đau khổ mới thành người.
May mà lúc Dư Tùng trở về, quang gánh đã vơi bớt không ít, hắn vui vẻ nói: “Mấy đoá hoa cài đầu muội muội bán rất tốt, vị tiểu thư nhà đối diện nơi chúng ta bày hàng đã mua hết rồi. Ta đi tới một vài nơi ở vùng ngoại ô gần đây, dây cột tóc đỏ cũng bán được rất nhiều, khăn cũng vậy. Khăn trắng là bán đắt nhất, còn có kẹo mè, kim chỉ bán cũng không tệ. Nhưng nghĩ tới hôm nay là giao thừa, không tiện đi xa nên huynh trở về.”
“Cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp, lễ mừng năm mới ca ca đừng đi nữa! Khi nào đi tìm ít gỗ, huynh quay về làm nghề chính thì tốt hơn.”
Thấy em gái suy nghĩ cho mình như vậy, Dư Tùng sờ đầu: “Ta thử bán hàng rong xem, cũng không thể dùng số tiền ít ỏi trong nhà!”
Trương thị bưng thức ăn lên bàn, nghe thấy con trai nói như vậy, không khỏi trừng hắn: “Xem con nói kìa, ta với cha con bây giờ còn đang kiếm tiền, cũng coi như cũng đủ sống qua ngày. Con làm việc của chính mình càng sớm càng tốt.”
“Nương, con cũng phải đi xung quanh nhìn xem, gỗ ở đâu tốt, làm ăn thế nào mới được. Nếu không lúc mở tiệm lỗ vốn thì phải làm sao?” Trước đây, Dư Tùng làm việc cùng với sư phụ. Nhưng sư phụ chính là sư phụ, sẽ không làm chuyện dạy hết cho đồ đệ, sư phụ lại chết đói. Rất nhiều việc làm mộc, Dư Tùng còn phải tự mày mò tìm hiểu.
Bữa cơm đoàn viên rất phong phú. Ông ba Dư và Trương thị đều vui mừng đến chảy nước mắt. Hai người vợ chồng bọn họ cuối cùng cũng có ngày khổ tận cam lai.