“Đúng vậy. Không biết bọn họ đang làm gì!”

Dư Dung vừa dứt lời, có vị khách vừa từ quán trọ đối diện đi qua đây ăn điểm tâm, vội vàng nói: “Một cặp cha con này thật huênh hoang, không biết là nông dân quèn từ đâu tới, vừa vào quán trọ người ta đã nói đồ ăn đầu bếp trong quán trọ làm không thể ăn. Còn muốn tìm chưởng quỹ, thi đấu với đầu bếp của họ. Kết quả làm ra thứ vô dụng gì đó, may là chưởng quỹ khoan hồng độ lượng chỉ đuổi bọn họ ra ngoài.”

“Thì ra là như vậy.” Dư Dung cười nói, cũng không nói thêm.

Nhưng ngươi không tìm người khác, người khác còn không tới tìm ngươi sao? Trương thị đang chiên sủi cảo, vừa lật bánh vừa thêm dầu, trước mắt chợt tối sầm. Bà ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Quyên Nhi? Sao các con tới đây?”

Phía sau Dư Quyên là ông hai Dư, bởi vì lạnh nên không ngừng chà chà hai tay. Ông ba Dư nhìn thấy anh trai thì rất vui vẻ: “Tới đây ăn đồ ăn của chúng ta trước đi đã nhé?”

Dư Quyên thấy Dư Dung nhanh chóng múc ra hai chén tào phớ, Trương thị lại vội vàng lấy đĩa xếp bánh sủi cảo lên cho hai cha con nàng ta, trong lòng Dư Quyên rất phức tạp. Nàng ta gặp khó khăn khắp nơi, mới phát hiện ở cổ đại đúng là không thể so sánh với hiện đại, cũng không giống như những gì nàng ta đọc được trong mấy cuốn tiểu thuyết điền văn, tùy tiện làm ra cái gì cũng được người khác săn đón hoặc có thể bán công thức kiếm tiền. Thậm chí ngay cả tay nghề nấu ăn như của Trương thị, nàng ta cũng không có. Nhìn Dư Dung làm quần áo khéo léo tinh tế, Dư Quyên thở dài một hơi.

“Tứ tỷ, các ngươi buôn bán có được không?” Dư Quyên thuận miệng hỏi.

Dư Dung cười nhạt: “Sắp hết năm, nên buôn bán khá khẩm hơn một chút, cũng chỉ làm việc tay chân nặng nhọc.”

Ông hai Dư im lặng hồi lâu, ông ta ăn xong còn muốn ở lại giúp đỡ. Ông ba Dư nói: “Chúng ta còn phải bận rộn một lát nữa, các đệ khó khăn lắm mới tới Thảo Phố, có thể đi mua sắm. Buổi trưa tới nhà chúng ta ăn cơm.”

Nhưng ông hai Dư làm gì còn tiền. Mấy ngày trước Triệu thị sinh một bé trai, đang trong lúc thiếu tiền. Ông hai Dư cũng nghe lời Dư Quyên mới tới đây thử vận may.

“Tẩu tử đệ sinh một tiểu tử, ta chỉ muốn tới Thảo Phố xem xem có công việc gì làm không thôi.”

Trước kia mấy chi nhà họ Dư chưa ở riêng, cho nên không cần liên lạc tình cảm. Nhưng bây giờ đã chia ra ở riêng, Triệu thị lại sinh con trai, Trương thị chắc chắn cũng phải bày tỏ ý tốt, vì vậy hỏi: “Nhị ca, có làm lễ tắm ba ngày cho đứa bé không?”

Ông hai Dư lắc đầu. Trương thị cầm mười đồng tiền lớn từ trong hộp tiền đưa cho ông ba Dư: “Năm mới e là chúng ta không thể trở về được, tiền này coi như là chúng ta cho đứa nhỏ.”

Ông hai Dư nhận lấy, Dư Quyên mới cười híp mắt lôi kéo cha nàng ta đi. Trên đường đi, nàng ta còn nói: “Con thấy không bằng nói Tam thẩm dạy con làm sủi cảo chiên, con cũng đi bán, con thấy nhà họ kinh doanh rất tốt.”

“Như vậy được không? Trước đây tam thẩm con bán sủi cảo kiếm sống cho nhà mẹ đẻ, sau đó nãi nãi của con bắt nàng đi kiếm tiền nuôi Dư Phụng, nàng còn không chịu đi đâu. Huống chi là dạy cho con?”

Dư Quyên nghe xong cảm thấy hơi bất mãn.

“Vậy đợi lát nữa chúng ta có tới chỗ tam thúc ăn cơm không?” Dư Quyên cũng muốn biết bọn họ sống như thế nào.

Ông hai Dư luôn luôn trung hậu thành thật, cũng không muốn kiếm lợi từ anh em, ông ta nói: “Chúng ta vẫn nên trở về đi! Chờ qua năm ta đi cầu xin Ngô đại địa chủ xem có thể cày thuê ruộng không.” Đối với nông dân, lương thực vẫn là thứ quan trọng nhất.

Dư Tùng đi ba ngày, đến ngày thứ ba rốt cuộc đã trở về. Hắn mang rất nhiều hàng hóa trở về. Ví dụ như đồ chơi làm bằng đường đẹp đẽ, hoặc là dây cột tóc màu đỏ, còn có kim chỉ, đủ thứ linh tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play