Trương thị thở dài: “Cho dù Ngô đại địa chủ có tiền đi chăng nữa thì cũng chỉ là một thổ địa chủ, có đáng là gì. Thu nhập của thổ địa chủ cũng không nhiều. Nhà họ Ngô cũng có mấy người con cháu đi học, chỉ có mình Ngô công tử có học vấn xuất chúng hơn một chút. Chẳng lẽ nhà họ Ngô không giúp đỡ con em nhà mình, lại đi nuôi ăn học cho con nhà người khác à.” Dù sao nhà họ Ngô cũng không phải thế gia vọng tộc, nuôi một người đọc sách cần tốn tiền tốn của, không phải nhà bình thường nào cũng gánh vác được.
“Cũng đúng, vậy liệu họ có đố kị với tam ca không?” Dư Dung cũng từng làm quần áo cho gia đình lớn ở phủ Bình Giang, đã nghe được những chuyện không tốt. Ấy chính là việc làm quần áo cho khách khứa trong nhà hoặc một vài người đọc sách mặc. Lúc đó đồng môn, đồng niên, đồng hương phổ biến giúp đỡ nhau nhất, cho nên giúp đỡ một Dư Phụng, tất nhiên là không nói chơi.
Trương thị liền nói: “Tam ca của con chỉ có chút danh tiếng ở vùng quê nghèo chúng ta mà thôi, còn kém xa những người khác. Con đừng giống như nãi nãi con, cho rằng Dư Phụng là tốt nhất.” Dư Dung không hay làm việc nặng nhọc cả ngày như Trương thị, không được bao lâu đã cảm thấy đau chân. Nhưng nhìn qua thấy Dư Thụ vẫn còn đang kiên trì, nàng cũng yên lặng chịu đựng.
Buổi trưa Trương thị mua thịt, lại mua thêm chút đồ nhắm rượu, còn uống hai bầu rượu với ông ba Dư.
Những năm trước, ông ba Dư ở nhà, đều uống rượu tự nấu dưới quê, hơn nữa thông thường cũng không có tiền để mua rượu uống. Mấy ngày nay, Dư Thụ được ăn mặn, nhưng không biểu hiện ra thói xấu gì. Dư Dung ăn xong thì đi ngủ trưa. Đến khi nàng thức dậy, Trương thị và mọi người đều đã rửa sạch sẽ thùng đựng cháo các thứ rồi. Nàng cũng bắt đầu dệt vải. Nàng chuẩn bị dệt vải hình hoa mẫu đơn trước, bởi vì muốn làm quen khung cửi mới, gần nửa ngày Dư Dung mới dệt được một phần ba.
Trương thị nhìn sợi tơ ở trong tay con gái dần dần trở thành một tấm vải, cảm thấy vô cùng tự hào. Dư Dung thấy Trương thị qua đây, nói với Trương thị: “Nương nấu chút cháo cho con là được rồi, buổi tối con không ăn cơm.”
“Sao vậy? Không phải là không có tiền, hôm nay khởi đầu tốt đẹp, bán được gần một lượng bạc. Chúng ta cũng kiếm được ít nhất hơn bảy trăm văn.” Trương thị sợ con gái nghĩ trong nhà không có tiền nên không nỡ ăn cơm.
Dư Dung cười nói: “Không phải như vậy đâu ạ, nương cũng thấy dáng người của con rồi đó, ngay cả Dư Mai cũng cười nhạo con. Muội ấy nói cũng không sai, không cần quá gầy, chỉ cần gầy hơn hiện tại là được rồi.”
Trương thị nói: “Vậy cũng được, con nghỉ ngơi chút đi, hôm nay sợ là ca ca con không về được. Đợi lát nữa nương đi làm cơm!” Dư Dung thấy Trương thị đi, điều chế thuốc nhuộm đã mua trên đường. Trước kia khi vào tú phường, việc đầu tiên các nàng phải học chính là điều chế thuốc nhuộm. Chỉ riêng công đoạn pha chế thuốc nhuộm cũng phải học ít nhất một năm, lúc đó Dư Dung cũng đã lớn, học rất nhanh.
Nàng làm màu mực, thuốc nhuộm màu đen và màu đỏ đã pha xong, sau đó thả sợi tơ vào. Sau khi xong, nàng lại đeo bao tay hong khô sợi tơ. Dư Thụ thấy tò mò, Dư Dung vội nói: “Không được đụng vào, nếu không đệ làm dính vào tay thì không rửa sạch được đâu.”
Sau khi nàng làm xong, Trương thị nấu cháo riêng cho nàng. Dư Dung ăn một chén, vẫn chưa no, nhưng vì giảm béo nên phải nhịn. Nhớ tới ngày hôm sau còn phải dậy sớm nên nàng cũng mau mau đi ngủ.
Ngày hôm sau nàng thức dậy đi theo Trương thị bán hàng. Bởi vì chếch chếch đối diện quầy hàng có một quán trọ lớn, người đến người đi kinh doanh khá tốt. Phía trước đột nhiên có người đang ồn ào, thoạt nhìn là có người bị đuổi ra ngoài. Dư Dung nhìn chăm chú, đó không phải là Dư Quyên thì là ai? Dư Dung thấy Trương thị và ông ba Dư đều đang bận rộn, nhưng Dư Thụ tinh mắt nhìn thấy nói: “Tỷ, người đó có phải là nhị bá và Quyên Nhi không?”