Bởi vì Dư Dung muốn dệt vải, trong nhà chỉ có Dư Thụ rảnh rỗi, Trương thị để Dư Thụ làm việc. Dư Thụ còn ước gì được ở bên cạnh cha mẹ anh chị, làm việc càng thêm ra sức. Chợ phiên ở Thảo Phố lớn hơn một chút. Nơi bày sạp ngay trên đường lớn người đến xe đi liên tục, đương nhiên phí mở quầy hàng sẽ cao hơn một chút. Một tháng cần đóng năm mươi văn.
Còn chưa buôn bán ở Thảo Phố đã phải tiêu nhiều tiền như vậy, cho dù ai cũng cảm thấy nóng ruột. Dư Tùng dự định đi tới huyện Hồ Dương một chuyến. Trương thị thấy hiện nay ở gần như vậy, có Dư Tùng hay không cũng như nhau, vì vậy cho hắn năm trăm đồng tiền lớn để hắn đi tới huyện Hồ Dương.
Dư Dung lại nói cùng hắn: “Ca ca giúp muội hỏi giá mua vải dệt ở huyện Hồ Dương nữa nhé.”
Dư Tùng cười nói: “Huynh sẽ hỏi.”
Dư Tùng coi như cũng có chí khí, hắn nói: “Con trai xương cốt khỏe mạnh, có thể đi được. Ta thấy bán hàng rong cũng rất tốt, không bằng ta đi tới huyện Hồ Dương nhập hàng, mua chút hàng mới lạ. Nếu muội muội rảnh rỗi, làm thêm chút túi tiền các kiểu bán, ta cũng giúp muội muội bán. Làm như vậy cũng không cần tiền vốn nhiều.”
“Đương nhiên là được rồi, ca ca nói cũng phải. Chúng ta cố gắng tiết kiệm tiền, không bằng sau này đi tới huyện Hồ Dương!” Dư Dung cười híp mắt nói.
Nếu nói nhà các nàng đi tới phủ Lâm An, Dư Dung hoàn toàn không dám nghĩ tới. Có thể đi huyện Hồ Dương đã phải sứt đầu mẻ trán rồi. Dư Tùng vừa nghe vậy đã thấy tự tin dâng cao. Trương thị nhìn con trai hăng hái như vậy, cũng không nói thêm gì. Mà sau khi bà cụ Dư biết chi thứ ba nhà họ Dư đã đi ra ngoài ở, căm giận nói một câu: “Tốt nhất là chết ở bên ngoài đừng trở về, sau này Phụng Nhi của ta đỗ tú tài, các ngươi còn không bám dính bò mà về.”
Tiểu Lý thị tò mò nói: “Vậy nếu nhà Tam thúc phát tài thì làm sao bây giờ?”
Lý thị cười nói: “Phát tài, vậy cũng phải hiếu kính nãi nãi của con chứ sao!” Bà ta là vợ của con trưởng, cũng là mẹ của Dư Phụng. Hai lão bất tử nhà họ Dư tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng cũng có tác dụng không nhỏ. Nếu nhà lão tam thật sự phát tài, vậy cũng phải cung cấp cho Phụng Nhi đọc sách. Nếu không, mấy người nhà lão tam chân dính bùn đất thì có tiền đồ gì chứ. Nếu làm ra được trò trống gì thì đúng là người khác cười chết mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dư Tùng mò mẫm lên đường. Dư Dung ngủ dậy muộn hơn, Trương thị nói để cho nàng trời sáng hẳn rồi đi làm. Dư Dung ngủ đủ rồi mới đi tới quầy hàng, buôn bán rất đắt hàng. Dư Dung vừa tới là bắt đầu múc canh, lấy tiền, vô cùng nhanh nhẹn tháo vát. Dư Thụ ở bên cạnh dọn chén đũa rửa bát. Hôm nay, ngoài sủi cảo chiên, Trương thị còn bán cả bánh bao chiên. Ông ba Dư khỏe mạnh hơn thì phụ trách nhào bột, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ.
Trương thị thấy việc làm ăn nhà mình tốt như vậy, khó khăn lắm mới được rảnh rỗi nên hào phóng đứng dậy, tới quán mì nước bên cạnh mua cho mỗi người một chén mì. Dư Dung cười nói: “Nương kiếm được tiền đã trở nên rộng rãi hơn rồi.” Trương thị giả vờ nghiêm mặt: “Vậy trước đây nương là người hẹp hòi à.”
“Con có nói vậy sao?” Dư Dung nói, lại quay qua nói chuyện với ông ba Dư: “Cha đã từng đi tới huyện Hồ Dương chưa? Cha nói xem khi nào ca ca mới có thể trở về?”
Ông ba Dư ngượng ngùng nói: “Cha chưa từng đi, nãi nãi của con giữ tiền rất chặt. Lần trước Phụng Nhi đi thi huyện, đại ca và đại lang đi theo. Nhưng lần trước bọn họ ngồi xe ngựa, ngồi xe ngựa của công tử nhà họ Ngô.”
Ngô công tử? Chắc là bạn tốt của Dư Phụng. Dư Dung nói: “Con nghe nói thôn Sa Hà của chúng ta, muốn mua đất đều phải tìm đến Ngô đại địa chủ, vậy sao Ngô gia không giúp đỡ cho tam ca?”