“Nương và tẩu tử tới, sao không nói trước với chúng ta một tiếng. Nguyệt Hương, mang hai chén đậu hũ ra, lấy thêm hai lồng bánh bao tới đây trước.” Trương thị rất có phong thái của bà chủ.
Lý thị thấy Trương thị trước đây cũng chỉ là một người sa cơ thất thế, nhưng bây giờ mơ hồ có chút khí thế đè ép người khác, bà ta cảm thấy không vui. Nhưng từ trước tới nay, bà ta không phải là kiểu người cãi nhau trực tiếp với người khác nên chỉ cười nói: “Còn không phải là năm mới các ngươi cũng không quay về thăm, nương nghĩ không biết các ngươi sống như thế nào? Không ngờ các ngươi lại có cuộc sống tốt như vậy.”
Dứt lời, còn nhìn trái phải một chút, bà cụ Dư hừ lạnh một tiếng. Trương thị bèn cười nói: “Nương giận ta sao?”
Trương thị tức giận muốn chết, nhà họ buôn bán điểm tâm chỉ làm vào sáng sớm, nhưng bà già này sáng sớm đã dẫn người tới quậy phá. Nhưng chuyện bị bà ta chèn ép là tuyệt đối không có khả năng.
Bà cụ Dư thấy thái độ mềm mỏng của Trương thị, không khỏi âm thầm đắc ý. Bà ta đứng bật lên, chỉ vào Trương thị nói: “Con đĩ đáng chết này, ngươi không biết xấu hổ thì thôi đi, còn dẫn con trai, cháu trai của ta đi. Không có nhân tính nào, còn không bằng loại súc sinh, cha nương ngươi dạy dỗ thế nào mới ra thứ như ngươi.” Bà cụ Dư nói.
“Ha, tới chỗ của ta khóc lóc om sòm. Ỷ mình già rồi, chính ngươi cũng phải tự trọng chút đi, đừng để sau này mất mặt. Ta gả vào nhà các ngươi nhiều năm như vậy, các ngươi không cho một đồng bạc nào. Được, ngươi nuôi cha Tùng Nhi là xong rồi, nhưng làm gì có chuyện một nhà thúc thúc lại làm việc nuôi dưỡng một nhà ca ca. Bây giờ một viên ngói các ngươi cũng không cho chúng ta, đuổi chúng ta ra khỏi nhà thì chớ có hạnh họe trước mặt chúng ta. Mặc cho ngươi nói với ai thì cũng là đạo lý như vậy thôi.”
Tiệm tạp hóa của Dư Tùng cũng cách nơi này không xa, vốn định nói Tiểu Ngư qua đây ăn chút điểm tâm, nhưng Tiểu Ngư vừa sang đây thấy bên này đang cãi nhau thì chạy về gọi Dư Tùng. Dư Tùng để Tiểu Ngư trông coi cửa hàng. Hắn chạy tới, thấy Trương thị đang cãi nhau, Dư Tùng vội vàng nói: “Nương, sao vậy? Mới sáng sớm con đã nghe nói có người tới gây sự.” Dư Tùng cao lớn mạnh mẽ, to cao hơn cả Dư đại lang và Dư Phụng. Tuy hắn mới chỉ có mười sáu tuổi, nhưng chuyện đã từng trải, bạn cùng lứa khó mà sánh bằng.
Trương thị vừa nhìn thấy con trai tới, khóc lóc nói: “Nãi nãi con lại tới chửi mắng ta và cha con. Tùng Nhi, cả đời này nương đều bị người khác giày vò.”
Dư Tùng quỳ phịch một phát xuống trước mặt bà cụ Dư: “Nãi nãi, con có tiền, ngài lấy về trước cho tam ca dùng đi! Con biết huynh ấy là người đọc sách, chúng ta không thể so được với huynh ấy. Chúng con chỉ bán hàng rong, bình thường sáng sớm đã dậy, tối muộn mới được về nhà, có thể sống tạm bợ qua ngày đã không tệ rồi. Hôm nay vừa mới vay tiền trả tiền phòng, nãi nãi, đây là tiền nhập hàng cuối cùng của con, ngài cầm đi! Cầu xin ngài để cho chúng con một con đường sống đi... “
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT