Viên thị và con dâu Tô thị ngồi phía dưới lão thái thái. Viên thị đang nói đến chuyện đưa Ngô Đạt đi học: “Tô thị còn trẻ, lại không hiểu chuyện, con sẽ theo cùng để chăm sóc trước. Con cũng đã sắp xếp người hầu hạ lão gia nhà con rồi, nương an tâm ở nhà. Nếu có chuyện gì thì gọi lão gia nhà con là được.” Viên thị vô cùng lo lắng về tính tình thích tranh nổi bật của Tô thị, vào nhà chưa đến một tháng đã đắc tội toàn bộ chị em dâu. Sau này con trai bà ta sẽ bước lên con đường làm quan, tính tình nàng ta như thế thì sao có thể làm một người vợ hiền được.
Dư Dung ngẩng đầu nhìn lên, quả thật có một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên cạnh Tam lão gia. Quần áo đang mặc cũng mới, nhưng nàng ta trông quá mức e dè. Kế đấy Ngô Lưu thị cau mày, bà ta cũng nói thẳng: “Phu thê Tương Nhi có dự định riêng của mình, con không can thiệp vào.”
Lão thái thái nhìn thoáng qua Ngô Tương, cảm thấy không ổn, lại nhớ đến lời cô thái thái, bà ta không khỏi cười nói: “Con làm nương mà chẳng biết đau lòng cho nhi tử, dù Dư thị trẻ tuổi thế nào đi nữa nhưng bên người chỉ có một đứa nha đầu thì làm được gì? Con thấy Hồ Lô bên cạnh nương thế nào? Nếu lần này có thể cùng đi đến Lâm An thì Tương Nhi cũng có thêm một người kề cận hầu hạ.”
Hồ Lô? Dư Dung nhìn thiếu nữ đứng cúi đầu cạnh Ngô lão thái thái, lòng nàng vô cùng phẫn nộ. Nàng vốn cho rằng nhà họ Ngô thuộc dòng dõi thư hương, hẳn là sẽ không có nhiều loại chuyện thế này. Nhưng sự thật lại là như vậy, chỉ cần là người có chút tiền dư đều muốn trái ôm phải ấp, hơn nữa người xung quanh còn không cảm thấy có gì không ổn. Nàng nhìn về phía Ngô Lưu thị, muốn xem Ngô Lưu thị trả lời như thế nào. Nào ngờ Ngô Tương lại nói thẳng: “Con cũng không cần nha đầu hầu hạ gì cả, hiện giờ sơn trưởng thư viện Vô Vi thích nhất người hiểu quy củ. Ngay cả nhà ông ấy cũng phải đến bốn mươi tuổi mà không có con mới nạp thiếp. Con trước không có công danh, sau chẳng có của cải, lại đã bắt đầu hưởng thụ như thế. Vốn dĩ mọi người trong thư viện đều hận không thể giả vờ giả vịt mỗi ngày để được phu tử ưu ái, ấy thế mà bà lại làm như thế. Con sợ nếu lão thái gia biết, thậm chí còn sẽ đội mồ bật dậy…” Ngô Tương chỉ cây dâu mà mắng cây hoè khiến Tam lão gia và Viên thị đều quay mặt sang một bên.
Được rồi, Dư Dung chưa bao giờ biết phu quân trông như một quân tử văn nhã nhà mình lại độc miệng thế kia. Ai cũng biết Ngô lão thái gia thích nhất trong nhà có người đọc sách, chú trọng gia phong trong sạch. Ngô Vinh trừng Ngô Tương, bản thân hắn ta lại sợ suýt chết. Một bà cụ ở nông thôn như Ngô lão thái thái nào biết chuyện này, bà ta giận đến phát run.
“Nương, nương đừng tức giận…” Ngô lão gia ở bên cạnh nói: “Tương Nhi không có ý đó, nương cũng biết người đọc sách luôn phải để ý quy củ mà…” Ông càng nói càng sai, Ngô lão thái thái chỉ vào mũi ông mà mắng: “Đây là nhi tử tốt mà con dạy ra đấy, dám nói chuyện với ta như thế.”
Ngô Tương lại không sợ chết mà nói: “Trong triều ta vốn dĩ người không quan không chức bị cấm nạp thiếp. Con vừa mới thành thân, tổ mẫu lại rủa con không sinh được con? Còn phá hỏng phép tắc của người đọc sách, thảo nào lão thái gia sinh ba nhi tử nhưng lại không một ai có công danh trong người… Chẳng lẽ sau này khi đi lên con đường làm quan, con lại vì vết nhơ này mà khiến kẻ khác cười nhạo con rằng chẳng trách xuất thân thôn quê, không biết phép tắc ư.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT