Đừng nói tới nữ bá vương Tiền thị, cho dù là Lâm thị vẫn quen thói hẹp hòi không biết sau lưng còn xảy ra bao nhiêu chuyện nữa. Còn có hai người Dư thị và Tiền thị đều là cô dâu mới, người ta đang co mình, không gây chuyện không có nghĩa là người ta dễ chọc. Nhưng trước mặt lão thái thải, Viên thị cũng không thể bày sắc mặt ra cho Tô thị xem được, cũng không muốn gây chuyện bất hòa với con dâu trước mặt đám cháu dâu, nhưng lại âm thầm hận trong lòng.
“Tiểu thư, ngày kia tới lượt chúng ta rồi, làm sao được đây?” Thu Đồng cũng lo lắng biểu hiện của Dư Dung không tốt, bị mất mặt ở chỗ lão thái thái, đồng thời lại tự trách mình: “Đều tại nô tì không tốt, nếu là nô tì học tập tốt một chút cũng có thể giúp đỡ được tiểu thư.”
“Không trách em.” Trong lòng vẫn trách Tô thị kia, vốn dĩ buổi sáng nàng chỉ cần tới chỗ lão thái thái ăn sáng xong là có thể trở về được rồi. Thế mà Tô thị lại gia tăng thêm độ khó cho nàng, không chỉ phải dậy sớm, còn phải làm đồ ăn sáng. Nhưng mà Dư Dung dù sao cũng là người từng làm cơm một năm rồi, không thể so sánh được với Tô thị nhưng đồ làm ra cũng ăn được.
Ngày đầu tiên là Lâm thị làm, bản thân Lâm thị là người không nỡ tiêu tiền, đồ nàng ta làm ra đều là những món ăn đen sì, không ai nuốt nổi. Ngô Lưu thị cảm thấy mất mặt, nên gọi Lâm thị tới mắng một trận, Dư Dung cũng đứng nghe ở bên cạnh.
“Con nói con vào cửa lâu như thế rồi mà không có chút tiến bộ nào hết, nấu cháo khoai lang cũng khiến ta nhìn thấy đen sì ra.” Lời khó nghe hơn nữa, Ngô Lưu thị cũng không nói ra được. Giáo dưỡng của bà ta không cho phép bà ta không kiêng kị gì cả, cái gì cũng nói ra được như Tiền thị. Đối với hai cô con dâu, nếu không sai lầm gì thì bà ta cũng không quản lý, chỗ tốt của bà ta chỉ để cho Ngô Từ Nhu.
Lại nói tới Dư Dung: “Nương con bán đồ ăn sáng, con chắc hẳn cũng không thể kém quá được.”
Dư Dung về phòng suy nghĩ một chút, quyết định sáng mai sẽ làm bánh bao chiên, thứ này nương nàng đã từng dạy nàng làm. Còn làm nước canh nữa, chỉ cần không quá khó ăn là được rồi. Tiền thị vẫn luôn quen thói tranh giành háo thắng, nàng ta cũng không phải đặc biệt có sở trường làm bếp, nên nói trên cơ bản không biết nấu cơm lắm. Nhưng tướng công Ngô Khôn của nàng ta lại có nhiều mưu mẹo, trực tiếp tìm một bà tử biết nấu cơm. Bọn họ là người có tiền nên có suy nghĩ của người có tiền. Ngô lão thái thái chỉ cần hưởng phúc là được rồi, bà ta cũng chẳng quản nhiều được như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play