Cơ Diệp Trần cũng chẳng màng nguyên nhân là gì, dù sao cơ hội được tiếp cận y cũng chẳng có nhiều, nên hắn không muốn lãng phí lần này.
Đôi mắt khẽ lay động, hắn mở miệng nói: “Coi như để tạ ơn, Diệp Trần muốn mời Vương gia dùng bữa.”
Cảnh Nam Châu đứng thẳng, hai tay để sau lưng, nét mặt bình thản: “Không cần.”
“Như vậy sao được, làm người phải biết tri ân báo đáp.”
Trời tháng sáu, nắng gắt chói chang, đứng lâu càng cảm thấy oi bức, giọng điệu y cũng mang theo vài phần bực bội: “Bổn vương đã nói là không cần.”
Cơ Diệp Trần ngẩng đầu nhìn y, cân nhắc lời nói. Nếu cứng rắn không được, vậy thì mềm mỏng một chút.
Hắn cố ý hạ giọng, mềm mại như có chút nũng nịu, mang theo âm mũi nhẹ: “Vương gia, chịu ân không báo, lòng ta sẽ không yên, đêm ngủ cũng chẳng an. Xin Vương gia làm người tốt cho trót.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play