"Chính xác,” Trình Cẩm Thần gật đầu.

Gặp được kỳ nhân thật sự. Là do lão gia tử nhà họ Sở , ông cụ đời trước quen biết một vị đạo sĩ trong đạo quán. Đạo sĩ ấy nói, nếu muốn giữ được mạng cho Sở Giang Ly, thì nhất định phải để cậu ấy sống trong đạo quán, cùng tu hành với ông ta. Chỉ có như thế, mới đổi được một mạng sống.”


Cậu ngừng một chút, giọng thấp đi:


Khi ấy, Sở Giang Ly tưởng chừng không qua khỏi. Lão gia tử đành cắn răng, đưa đứa cháu đích tôn mới vài tuổi vào đạo quán. Từ đó về sau, Sở Giang Ly hầu như không còn trở lại Sở gia nữa.”


“Cho nên,” Cẩm Thần ngẩng đầu, ánh mắt như đang nhìn vào một cái tên đã chìm vào quên lãng “trong giới mấy nhà lớn như chúng ta, rất hiếm khi có ai nhắc đến người này.”

Triệu Tinh Tuấn nói với vẻ tò mò: “Vị đạo sĩ kia đúng là một người đặc biệt, kỳ lạ.”


Trình Cẩm Thần buông tay, đáp: “Tao cũng không biết rõ. Tao biết đến anh ta là vì anh ấy và anh tao tuổi tác không lệch nhau mấy. Có lần nghe anh tao nhắc đến, nói rằng người đó sau khi trưởng thành lại đi lính. Khi ấy anh tao cũng rất bất ngờ một người từ nhỏ đã bệnh tật liên miên, tưởng rằng sống chẳng được bao lâu, vậy mà lại có thể nhập ngũ, hơn nữa còn sống rất vui vẻ, thoải mái. Ở nhà anh tao từng lẩm bẩm, không biết có phải vị đạo sĩ kia thật sự có bản lĩnh hay không.”


Triệu Tinh Tuấn gật đầu liên tục: “Chắc chắn là có bản lĩnh thật sự rồi. Như cậu nói đấy, nhà họ Sở đâu phải dạng bình thường, chắc chắn không dễ bị lừa. À mà, đạo quán đó ở đâu vậy? Khi nào rảnh dẫn tao tới đó xem thử đi”.


Ba người còn lại không nhịn được bật cười thành tiếng. Triệu Tinh Tuấn cứ thế này mà hóng hớt, chắc đây mới đúng là mục đích cuối cùng của cậu ta.


Ha ha, tao cũng không rõ nữa. Nhưng nếu thật sự còn sống, chắc phải sống đến trăm tuổi mất.”


Bốn người Thẩm Tự cùng Trình Cẩm Thần đến một club quen để giải khuây. Trên đường đi, bọn họ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện xảy ra trước đó, những nhân vật vừa rồi đã được đưa lên xe cảnh sát, cùng xe còn có hai người khác, một trong số đó là thức tỉnh giả đã ngất đi. Không khí trong xe khá nặng nề, tâm trạng ai cũng không mấy tốt.


Đội trưởng, việc này có thể giấu được bao lâu?”


Giọng người bên cạnh trầm xuống.“Chuyện xảy ra ngay tại Đế Đô, ngay trước mắt bao nhiêu người, lại còn giữa thời đại thông tin này. Người tận mắt chứng kiến cũng không ít. Cứ mãi giấu giếm sợ rằng không che được lâu đâu.”


Sở Giang Ly sắc mặt nghiêm nghị, khẽ day trán. Vừa mới giải quyết xong một việc, còn chưa kịp nằm xuống nghỉ ngơi một chút thì điện thoại lại reo. Nhân lực để lại ở Đế Đô vốn đã không nhiều, hắn chỉ còn cách lập tức lên đường, không kịp ngừng nghỉ.


Chuyện này cấp trên sẽ có cân nhắc. Họ suy tính chắc chắn chu toàn hơn chúng ta. Nếu thật sự để chuyện này lan rộng ra, sẽ gây chấn động lớn trong xã hội. Không phải ai trong dân chúng cũng có thể tiếp nhận nổi. Bây giờ, điều duy nhất chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức để kiểm soát, tránh gây ra khủng hoảng.”


Sở Giang Ly thừa hiểu rằng việc kiểm soát chỉ là tạm thời. Huống hồ hôm nay là thời đại thông tin mạng lưới dữ liệu phát triển cực kỳ mạnh. Một khi chuyện xảy ra, đủ loại diễn đàn, vòng bạn bè, mạng xã hội sẽ lập tức bùng nổ. Cho dù trong nước có cố gắng phong tỏa, thì các diễn đàn và ứng dụng mạng xã hội ở nước ngoài đâu bị ràng buộc bởi Hoa Quốc. 

Người “leo tường” để truy cập internet nước ngoài ngày càng nhiều, hơn nữa bên ngoài còn có không ít người xem dị năng thức tỉnh là một loại vinh quang, trắng trợn khoe khoang trên mạng một cách ngạo mạn.

"Rõ rồi, đội trưởng. Đợi lát nữa trở về, anh cứ nghỉ ngơi trước đi. Bên ngoài để tôi trông chừng.”


Sở Giang Ly khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

 

 

Tác Giả nói chuyện phiếm

Đây chính là anh công đó quý zị.

Chương 2 liền ra đến nnhaa!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play