Cũng được, đi hát giải khuây một chút cho đỡ căng thẳng.” Triệu Tinh Tuấn nhếch miệng cười, buông một câu nhẹ tênh.


Ba người còn lại không nhịn được bật cười khẽ, không rõ là vui thật hay đang cười vì bộ dạng cứng đơ của cậu ta, cái dáng kia, nhìn chẳng giống đang muốn ‘giải khuây’ gì cả.


Một lúc sau, khi không khí đã nhẹ bớt, Trình Cẩm Thần mới như bừng tỉnh khỏi cơn choáng, trong đầu bắt đầu nghĩ đến chuyện khác. Cậu nghiêng đầu, nói:


Này, lão Tứ cậu có thấy không? Cái cảnh sát vừa chế ngự tên kia ấy hình như trông quen quen?”


Thẩm Tự trầm ngâm một lát rồi khẽ lắc đầu. Cậu không có cảm giác mình từng gặp người đó. Bởi vì gương mặt và khí chất kia quá đặc biệt, quá nổi bật nếu từng thấy qua, cậu chắc hẳn không thể quên.


Lúc họ đang chờ tài xế gọi xe đến đón, Trình Cẩm Thần bỗng vỗ vào trán mình, mắt sáng lên:


“Tao nhớ ra rồi! Đó là Sở Giang Ly người của Sở gia. Trước đây có người từng gọi anh ta là Đội trưởng Sở.”


Đúng, đúng rồi! Tôi cũng nghe thấy, có mấy cảnh sát gọi anh ấy là ‘Sở đội trưởng’.” Triệu Tinh Tuấn lập tức gật đầu, xác nhận.


Thẩm Tự chớp mắt mấy cái, vẫn mơ hồ. Cái tên đó cậu hình như vẫn chưa từng nghe đến.


Trình Cẩm Thần bật cười. Cũng đúng thôi, từ sau khi Thẩm Tự rời khỏi Thẩm gia, quan hệ với mấy gia tộc lớn ở Đế Đô cũng dần xa cách. Không nghe được mấy chuyện kiểu này cũng chẳng có gì lạ.


“Chúng ta lên xe trước đi, trên xe tao sẽ kể cho bọn mày về vị kỳ nhân này."


Nghe có bát quái, Triệu Tinh Tuấn và Quách Ích Quân lập tức hào hứng gật đầu. Vừa lên xe, cả hai đã ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, chờ Trình Cẩm Thần bắt đầu câu chuyện.


Trình Cẩm Thần ho khẽ hai tiếng rồi bắt đầu:
“Sở gia ở Đế Đô thuộc hàng đỉnh cao.” Vừa nói, cậu vừa giơ ngón cái lên, ra hiệu cho địa vị của Sở gia.


Ba người còn lại im lặng, không ai nghi ngờ, cùng chờ hắn tiếp tục "phổ cập kiến thức".


Không nói đến hai đời trước. Đời này, nhà họ Sở có một người rất đặc biệt, chính là Sở Giang Ly. Anh ta vừa sinh ra không bao lâu thì cha mẹ gặp tai nạn bất ngờ qua đời. Từ nhỏ đã mang bệnh, bệnh liên miên không dứt. Bao nhiêu bác sĩ, bao nhiêu chuyên gia của các bệnh viện hàng đầu đều nói không sống được lâu.”


Trình Cẩm Thần dừng lại một chút, ánh mắt hơi trầm xuống rồi nhếch môi:


Vậy mà sau đó, các cậu đoán xem chuyện gì xảy ra?”


Triệu Tinh Tuấn không chờ được, nghiêng người tới trước:


Chẳng lẽ gặp được kỳ nhân? Chính là người vừa nãy á?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play