Trong lớp học lớn, lớp học chiều thứ sáu cuối cùng đã gần kết thúc. Giáo viên giao cho mọi người một bộ bài luận và thông báo kết thúc lớp học. Đã sớm chờ đến thiếu kiên nhẫn mọi người chờ giáo viên giao bài tập lập tức hoan hô một tiếng, không nhấc lấy sách vở đã chạy ra ngoài, để tận hưởng cuối tuần vui vẻ.
Bọn họ vừa mới vào kỳ đầu tiên của trường đại học, chương trình học và bài tập là nặng nhất, cho nên ngay cả sau giờ học vào thứ sáu, bọn họ vẫn xếp hàng lớp. Lão sư nổi tiếng nghiêm khắc, nếu bọn họ khi điểm danh không có tên, họ phải đợi đến học kỳ sau mới được đi học. Bất quá người ngồi học trong phòng này tâm hồn sớm không biết bay đi đâu rồi.
Thẩm Tự cũng không hấp tấp như mọi người, nhàn nhã ghi tiêu đề bài luận vào notebook, sau đó thu thập sách vở bỏ vào balo. Sau khi làm xong những việc quan trọng này, phòng học trên cơ bản đã không còn ai rồi.
Vừa đeo túi chuẩn bị ra về, anh quay đầu nhìn lại thấy Trình Cẩm Thần ngồi ở hàng ghế sau cùng, vừa dụi mắt vừa ngáp với vẻ mặt buồn ngủ.
Thẩm Tự không khỏi vui mừng, anh và Trình Cẩm Thần ở cùng một kí túc xá, tất nhiên là đã từng quen biết nhau. Không chỉ có vậy, Trình Cẩm Thần còn là Trình Gia nhị công tử của tập đoàn Trình Thị. Anh cả của anh khi còn nhỏ là con của người khác hết sức ưu tú, cho nên nhị thiếu gia này phụ trách cuộc sống vô ưu vô lo là được rồi.
Này hắn ngủ một buổi trưa, có thể tưởng tượng được tối hôm qua đã làm gì, khẳng định là một đêm vui vẻ.
"Cẩm Thần, tối nay cậu có sắp xếp gì khác không hay là về ký túc xá luôn?" Thẩm Tự tuy nói vậy, nhưng anh cảm thấy bình thường mọi người đều như vậy, cuối tuần có nhiều việc cần sắp xếp hơn.
Trình Cẩm Thần duỗi căng thắt lưng mệt mỏi, cuối cùng cũng thấy tỉnh táo hơn một chút. Hắn xoa mặt, chải tóc ra sau, liền tái xuất một người đàn ông đẹp trai, trong tay không có gì cho nên một tay bỏ vào túi quần liền hướng đôi chân dài bước tới chỗ Thẩm Tự, một tay kia đặt lên bả vai anh, đẩy đẩy anh hướng ra ngoài “ Tôi sao? Tối nay muốn đi thư viện hay muốn đến thăm ông ngoại?”
Hai người quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm gắn bó sâu sắc. Họ hiểu rõ từng thói quen, tính cách của đối phương như lòng bàn tay.
Dù Thẩm Tự có phần lặng lẽ và ít giao tiếp hơn người, Trình Cẩm Thần chưa bao giờ vì thế mà xa cách hay bỏ rơi bạn. Ngược lại, nếu Thẩm Tự gặp chuyện gì bất trắc, Trình Cẩm Thần sẵn sàng gạt bỏ mọi mối quan hệ xã giao xung quanh để lập tức chạy đến bên bạn mình, không do dự.
Ngay cả cha ruột của Thẩm Tự, nói thẳng ra không chỉ Thẩm Tự không ưa, mà ngay cả Trình Cẩm Thần cũng chẳng thể nhìn nổi. Một kẻ đê tiện, vô liêm sỉ đúng nghĩa, khiến người ta khinh thường từ trong ruột.
Bởi vậy, trong cuộc đời Thẩm Tự, người thân duy nhất còn lại mà anh thực lòng gắn bó chínhlà ông ngoại. Nhưng sức khỏe ông vốn không tốt, từ lâu đã sống trong viện dưỡng lão. Mỗi khi có thời gian rảnh, Thẩm Tự đều tranh thủ đến thăm ông, như một thói quen gắn liền với những điều quý giá còn sót lại trong đời mình.
Chưa đợi Thẩm Tự trả lời, Trình Cẩm Thần đã tiếp tục nói:
“Hay là ngày mai chúng ta cùng đi luôn đi. Để tao lái xe chở mày đến đó. Tao cũng đã lâu lắm rồi không gặp Đồng gia gia. Tối nay thì mày ở lại chỗ tao nghỉ một đêm, sẵn tiện rủ luôn Triệu Tinh Tuấn với Quách Ích Quân đi cùng .”
"Được, nghe lời cậu." Thẩm Tự gật gật đầu.
Triệu Tinh Tuấn và Quách Ích Quân là hai người bạn cùng ký túc xá với họ, tuy không cùng chuyên ngành nhưng rất thân thiết.
Triệu Tinh Tuấn, trái với cái tên nghe có vẻ thư sinh lại là một chàng trai cao lớn, rắn rỏi, điển hình của con trai vùng Đông Bắc. Cậu sống rất nghĩa khí, kiểu người dám chơi, dám xông pha, sẵn sàng đánh nhau vì bạn, mà cũng sẵn sàng ngồi xuống ăn một bữa lớn, uống cạn ly rượu không cần suy nghĩ.
Còn Quách Ích Quân là người thi đỗ từ tỉnh khác vào trường, thoạt nhìn mang vẻ nho nhã, có phần thư sinh, khí chất đúng kiểu người trí thức. Nhưng nếu nghe Trình Cẩm Thần nhận xét thì: “Thằng này nhìn vậy chứ bên trong là một tên nhã nhặn bại hoại, cái đầu toàn mưu mẹo.”
Như vậy bốn người bọn họ nhanh chóng tụ họp lại, không có bất kỳ trục trặc nào. Mối quan hệ giữa họ, từ khi bước vào cánh cổng đại học, vẫn luôn gần gũi, gắn bó.Tình bạn ấy không chỉ tồn tại trong những năm tháng sinh viên, mà còn tiếp tục được duy trì cả sau khi tốt nghiệp, khi mỗi người bắt đầu bước chân vào xã hội đầy biến động. Họ vẫn giữ liên lạc, vẫn coi nhau là anh em như những sợi thép được tôi luyện qua năm tháng, không dễ gì phai nhạt.
Trên đường quay về ký túc xá, Trình Cẩm Thần tranh thủ gọi điện cho hai người bạn cùng phòng. May mắn thay, cả Triệu Tinh Tuấn và Quách Ích Quân đều đang có mặt ở đó.
Nghe nói có người mời ăn, lại còn là “đi ăn chùa” đúng nghĩa, hai người chẳng do dự gì, lập tức đồng ý ngay. Dù sao thì trong đời sinh viên, những bữa cơm được mời luôn là niềm vui khó từ chối.
Mặc dù Trình Cẩm Thần chưa từng chủ động nói về gia thế của mình, nhưng từ cách ăn mặc, sinh hoạt cho đến những món đồ anh sử dụng hằng ngày tất cả đều toát lên vẻ sang trọng và tinh tế hiếm thấy ở sinh viên bình thường.
Chiếc xe thể thao bóng loáng mà anh thường lái thẳng vào sân trường, giá trị lên đến vài triệu tệ, đã đủ để khiến người ta phải ngoái nhìn. Dù không nói ra, ai cũng hiểu: Trình Cẩm Thần chính là kiểu "phú nhị đại" điển hình không chỉ giàu, mà còn là rất giàu.
Khi Thẩm Tự và Trình Cẩm Thần vừa bước vào ký túc xá, cả hai liền nhận được một màn “chào đón nồng nhiệt”. Nhưng tất nhiên, người được hoan nghênh thật sự là Trình Cẩm Thần “đại gia” có tiếng của phòng, kẻ thường xuyên bị cả bọn đùa là “nhà giàu chuẩn bị bị vét sạch”.
(っ.❛ ᴗ ❛.)っ(っ.❛ ᴗ ❛.)っ