Triệu Tinh Tuấn là người đầu tiên lên tiếng, giọng oang oang vang cả phòng:
“Nhanh lên nào, Thẩm Tự! Tao với lão Tam sắp không nhịn được nữa rồi, tối nay nhất định phải ‘giết sạch’ đại hộ Trình đây một bữa! Cơ hội quý như vàng, phải ăn cho anh em mày nghèo luôn mới được!”
Ha ha!” Trình Cẩm Thần bật cười sảng khoái. “Cái mục tiêu đó của mày e là hơi bị khó đấy. Dù có ăn cả đời thì cũng đừng mơ làm tao nghèo đi được!”
Triệu Tinh Tuấn bĩu môi: “Phi! Cẩn thận đấy, tao thuộc kiểu thù dai với người giàu đấy nhé! Với lại, ký túc xá này tao mới là lão đại thật sự, mày lão nhị thì đứng sang một bên đi. Tiểu Tứ, mày nói có đúng không?”
Lúc này Quách Ích Quân đang nằm phè phỡn trên giường, khoanh tay, đeo kính trí thức nhưng mở miệng ra là chốt một câu cọc lốc:
“Đồ ngu"
“Này! Lão tam cậu nói ai ngu hả? Ra sân luyện làm vài hiệp không?”
Sau màn cãi lộn như hội chợ, cả bọn kéo nhau lên đường. Trình Cẩm Thần hôm đó thuê xe thể thao đi chơi, tiện cho ba đứa kia bám càng luôn. Ai cũng vui như đi dã ngoại. Không ai cảm thấy khó xử nên Trình Cẩm Thần mới thích đám bạn cùng phòng này.
Sau khi đi giữa cơn gió mạnh, đám người hắn đi ăn “đồ nướng địa phương” ở quán nướng lớn trong vùng. Phải nói thật, Trình Cẩm Thần dù có tiền, nhưng tiền không mọc từ gió – gió vừa thổi qua cái là bay sạch! Vậy mà mấy người này bước vào một tiệm nhậu sang chảnh, đắt đỏ, cũng không ai tỏ ra ngại ngùng gì cả. Giờ thì cứ ngoạm miếng thịt bự, nốc rượu ừng ực, cổ họng gần như gào khản vì vui sướng!
Ăn nhậu xong ở quán nướng lớn rồi còn đi karaoke tiếp. Một buổi tối thật sự là tận hưởng trọn vẹn niềm vui nhân sinh!
Trước là ăn như rồng cuốn, sau là uống như hổ uống, rồi tiếp theo là mở bung bụng ra mà tu bia luyên thuyên.
Triệu Tinh Tuấn mới uống có tí là mặt đỏ như gấc chín. Bia hay rượu cũng thế cả. Vừa nốc xong một ly là hai má hồng rực, mắt lim dim nhìn hai bên một cách mơ màng. Hắn vừa ngả người vừa lẩm bẩm như kể chuyện phim:
“Tao quê ở bên kia, mấy hôm nay đều gặp chuyện lạ lùng. Mới vào trấn mà đã thấy kì cục rồi, cứ như bị kéo vào mấy chuyện bí ẩn vậy .”
Trình Cẩm Thần và Quách Ích Quân vừa nghe đến đó thì ánh mắt cùng sáng lên. Hai người liếc nhau, cùng nhìn, cùng cười, Quách Ích Quân không chần chừ quay sang hỏi Triệu Tinh Tuấn:
“Nói nghe coi, có vụ gì mà nhìn mặt ông nghiêm trọng vậy!”
Triệu Tinh Tuấn nghiêm mặt gật gù, đè thấp giọng kể tiếp:
“Hôm bữa đi ngang qua một trấn nhỏ, lúc đó có một người băng ngang đường suýt nữa bị xe tông, đem người qua đường làm cho sợ gần chết, bên kia tài xế sợ đến hồn thiếu chút nữa không còn, bởi vì người kia đột nhiên ở trước mặt hắn biến mất, lối đi bộ cũng không có, tài xế coi như mình gặp phải quỷ xuống xe chân liền rung lẩy bẩy. Cậu thử đoán coi, người đó là ai? Ai mà lại xuất hiện kỳ lạ như vậy, lại còn che kín mặt?"
“Thật sự gặp phải quỷ sao?”
"Cái rắm, quỷ cái gì mà quỷ!" Triệu Tinh Tuấn trợn mắt:
"Người đó cứ như từ trên trời rơi xuống vậy! Lúc đó trên đường còn có nhiều người khác, ai cũng thấy cảnh tưởng kỳ lạ. Ban đầu tưởng bị đụng xe đến nơi, ai ngờ ngay khoảnh khắc ấy xoẹt một cái người đó bay vút lên không trung! Bay lên xong còn kêu la ầm ĩ như chim bị bắt, rồi từ trên trời rớt thẳng xuống đất. Nghe nói rớt từ độ cao hai mươi, ba mươi mét gì đó mà vẫn bình thường, không hề bị thương!”
Lúc này, Triệu Tinh Tuấn hạ giọng hết mức như đang tiết lộ bí mật:
“Nghe đâu sau vụ đó, có người đến tận nhà tên kia, rồi dắt hắn đi luôn. Không ai biết hắn bị đưa đi đâu, có người bảo là bị cảnh sát bắt rồi.”
Rồi hắn tròn mắt, hứng thú hẳn lên:
“Ê mấy ông, có khi nào tên đó có siêu năng lực không? Kiểu như… biết bay á? Nếu mà đúng vậy thì ngầu thật! Ước gì tao cũng bay được, ha ha, khỏi cần đi bộ, về quê là cứ thế mà bay một lèo!”
Nói xong, Triệu Tinh Tuấn cười tỉnh bơ như đang mơ giữa ban ngày.
Quách Ích Quân tát nhẹ một cái đẩy mặt Triệu Tinh Tuấn qua bên:
"Mơ mộng ít thôi cha, không khéo ngủ mê luôn bây giờ!”
Trình Cẩm Thần ngồi suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra dạo gần đây, tao cũng thấy mấy tin kiểu vậy trên mạng. Mấy bài viết nói về người đột nhiên có siêu năng lực, mạnh bất thường. Nhưng mà coi xong chưa bao lâu là bị xóa mất. Trong khi đó, ở mấy trang web nước ngoài thì lại có mấy kiểu thư mời kỳ lạ, nội dung bảo là có thể ‘kích hoạt năng lực’ hay giữ được trạng thái đó lâu dài."
Rồi hắn nói tiếp“ Tao thấy có vụ một người bỗng nhiên có sức lực cực mạnh, nhấc bổng cả chiếc ô tô con lên luôn. Nhưng mà phía dưới có người bình luận bảo là xe đó làm bằng mút xốp, chỉ là mô hình thôi, chứ không thật đâu. Có người thì nói từng thấy ai đó tự nhiên toàn thân bốc cháy, nhưng lại không bị chết. Người ta giải thích thì nghe cũng có lý, nên khó biết thật hay giả. Nói chung mấy chuyện như này trên mạng nhiều lắm, mà chẳng biết đâu mà lần."
Quách Ích Quân vừa từ tốn gắp miếng chuối nướng nấm hương cho vào miệng, vừa đặt cái thẻ xuống rồi nói tỉnh bơ:
“Quản nhiều làm chi cho mệt, coi như trời có sập thì cũng có người cao đầu gánh trước. Hôm nay có rượu thì cứ uống đã, Lão Tứ, mày thấy tao nói đúng không? Nào, cụng ly cái đi!”
Thẩm Tự dạo này bận tối mặt, hết chạy tới trường lại quay về viện điều dưỡng, đầu tắt mặt tối chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm mấy chuyện linh tinh như vậy. Anh cười cười rồi nói:
“Năm 2012 cũng từng rộ lên tin đồn tận thế đó thôi, bao nhiêu người tin sái cổ, còn tích trữ lương thực, đồ ăn đủ kiểu. Kết quả thì sao? Cuối cùng đến cái ‘rắm’ cũng chẳng thấy đâu!”
Anh giơ ly cụng một cái với Quách Ích Quân, lắc đầu nói tiếp:
“Nếu thật sự có chuyện lớn như thế, quốc gia chắc chắn sẽ thông báo, chứ đâu đến lượt mình đoán mò. Thôi, uống đi!”
Trình Cẩm Thần và Triệu Tinh Tuấn cũng lại gần, cả bốn người đồng loạt cụng ly. Triệu Tinh Tuấn hô to:
“Chén này phải cạn sạch! Ai mà giữ lại thì kêu tao là baba nhé!”
Ngay lúc không khí đang sôi nổi, bất ngờ bên cạnh vang lên một tiếng rầm cực lớn! Một cái bàn bị hất tung, chén đĩa, đồ ăn bay tứ tung xuống đất.
Cùng lúc đó là một tiếng hét to, sắc như dao cứa:
“XXX mẹ mày! Anh em đâu, xông lên vì đại ca! Hôm nay mà không đập chết thằng này, thì tao đổi họ theo nó luôn!”
"Mẹ kiếp! Hôm nay mà không đập tụi bây nằm la liệt thì tao là cháu nội tụi bây luôn! Anh em, lục soát sạch bạn bè nó cho tao!”
Bốn người đang vui vẻ cụng ly thì quay đầu nhìn lại vừa nhìn thấy cảnh tượng đó thì suýt bật ngửa!
Ngay bàn kế bên, một bàn ăn đã bị lật úp, hai nhóm người lao vào nhau như trong phim hành động. Mỗi người cầm một thứ khác nhau: người nắm chai bia, người ôm ghế, chẳng ai chịu kém ai. Ghế không đủ, bọn họ vơ luôn chai bia làm vũ khí.
“ẦM!” một cú đập thẳng vào đầu một gã khiến máu phun ra như phim kinh dị, đỏ lòm cả một mảng.
Xung quanh vang lên tiếng hét thất thanh của những người chứng kiến, bàn ghế đổ loạn, cảnh tượng y như một quán nhậu bị biến thành sàn đấu MMA phiên bản đường phố.
"Thiệt là xui xẻo hết biết!” Triệu Tinh Tuấn chán nản thở dài, giọng đầy oán trách.
“Khó khăn lắm tụi mình mới rủ nhau ra ăn uống xả stress, ai ngờ đụng trúng tụi côn đồ kéo bè kéo lũ đánh nhau ầm ầm này. Kiểu gì bữa ăn cũng chẳng yên nổi nữa .”
Hai nhóm đang choảng nhau có đến hai mươi, ba mươi người, giờ đã đánh nhau lan sang bàn kế bên họ. Mấy khách ăn xung quanh hoảng hốt bỏ chạy hết.
Thẩm Tự thì không nói lời nào, lặng lẽ rút điện thoại ra, mở bàn phím gọi 110 báo cảnh sát. Đánh đấm thì anh không giỏi, nhưng báo công an thì trong khả năng. Quan điểm sống của anh trước giờ là: “Có chuyện thì gọi cảnh sát, mình không phải siêu nhân.”
Quách Ích Quân cũng định rút điện thoại ra báo, nhưng vừa thấy Thẩm Tự đã gọi rồi thì cười khẽ, nhét lại điện thoại vào túi. Bọn họ đều là thanh niên năm tốt.
“Cẩn thận!”
Vừa mới gọi xong điện thoại báo cảnh sát, Thẩm Tự còn đang nói rõ tình huống và địa điểm thì bất ngờ bị ai đó kéo mạnh sang một bên. Ngay sau đó “ẦM!!” một chai bia bay đến rơi thẳng xuống chỗ anh vừa đứng, vỡ tan tành dưới chân, mảnh thủy tinh văng tung tóe.
Thẩm Tự toát mồ hôi lạnh cả người, mặt tái mét vì sợ. Người vừa kịp kéo anh sang một bên tránh khỏi cú “trời giáng” đó chính là Quách Ích Quân. Chính anh ta cũng không khá hơn, mặt trắng bệch vì hoảng.
Trình Cẩm Thần và Triệu Tinh Tuấn nhìn thấy cảnh đó thì lập tức nổi điên. Hai người suýt nữa đã xông lên đập thẳng vào mấy tên đang gây sự. Nhìn huynh đệ suýt bị vỡ đầu, ai mà chịu nổi?
Tình hình mỗi lúc một loạn, Trình Cẩm Thần thầm mắng một câu chửi thề, rồi gọi chủ quán lại đây tính tiền. Ông chủ quán cũng biết giữ khách lúc này là vô ích, tiếp tục ở lại ăn có khi mất mạng thì làm sao, bèn nhanh chóng tính tiền cho họ, còn chủ động bỏ qua mấy khoản lẻ. Nguyên cả mấy cái bàn gần đó người ta đã chạy mất dép hết rồi, một xu cũng chưa kịp thu.
Cuộc xô xát bên kia càng lúc càng căng thẳng. Hai nhóm người lao vào nhau như thể đã nuôi mối thù từ kiếp trước, chẳng ai chịu nhường ai, tiếng đồ đạc đổ vỡ và tiếng la hét vang vọng khắp quán.
Đột nhiên “ẦM!” một âm thanh khô rát vang lên, và trước ánh mắt bàng hoàng của mọi người, một người đàn ông trong đám hỗn chiến bốc cháy.
Người đó sững lại một lúc, ánh mắt trống rỗng như không tin nổi chuyện đang xảy ra trên cơ thể mình. Nhưng chỉ vài giây sau, anh ta bật cười, giọng đầy phấn khích
“Ha ha! Tao có siêu năng lực rồi! Dám đánh tao cùng đàn em tao? Bây giờ tao là Hỏa Thần! Đến đây, để tao thiêu sạch chúng mày."
Người đàn ông đang bốc cháy bất ngờ lao tới, ôm chầm lấy một người khác trong đám hỗn chiến. Ngọn lửa trên người anh ta lập tức lan sang đối phương, khiến quần áo người kia cũng bắt đầu bị thiêu cháy.
Trong chớp mắt, khung cảnh trở nên hỗn loạn tột độ. Có người hét lên hoảng loạn, có người vội rút điện thoại ra quay lại, như thể đang chứng kiến một sự kiện chưa từng có. Một số khác thì lập tức tìm cách dập lửa, có người vớ được thùng nước bên lề quán liền hắt mạnh vào người đang cháy, hy vọng ngọn lửa sẽ sớm bị khống chế.
Từ xa, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi. Đèn đỏ xanh nhấp nháy quét qua các bức tường và mặt đường. Một chiếc xe của lực lượng cảnh sát quân đội đang lao tới hiện trường với tốc độ nhanh chóng.