Cố Cảnh Minh đứng ngoài cửa nghe tiếng nói chuyện trong phòng, bĩu môi: “Trước đây dù có dỗ thế nào cũng không chịu về, lần này là sao? Như người khác vậy.”
Cố Cảnh Triệt cười nhẹ: “Quay về là tốt rồi, lần này cả nhà mình đã sum họp đầy đủ.”
Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến điều gì, sắc mặt anh lạnh đi rõ ràng: “Đúng rồi, chuyện lần này của Mộc Mộc có liên quan đến Tạ Diệc Hàng không?”
Cố Cảnh Minh khịt mũi, ánh mắt sắc lẹm như muốn nuốt người: “Đã điều tra rồi, thằng chó đó từ lâu đã phản bội Mộc Mộc, qua lại với người khác rồi!”
“Có vẻ hai năm qua nó sống quá sung sướng rồi.” Trong mắt Cố Cảnh Triệt lướt qua một tia u ám.
Nhà họ Cố gần như chiếm hơn nửa thị trường bất động sản của Thủ thành. Ngoài ra còn lấn sân vào thời trang, trang sức và nhà hàng, với tài lực như vậy, đừng nói là nâng đỡ một người như Cố Mộc, nâng cả trăm người cũng không thành vấn đề!
Vậy mà không ngờ công chúa bé nhỏ được xem như bảo vật của họ lại bị người ta giẫm đạp như vậy? Chẳng phải đang tìm chết sao?
“Anh cả, anh đừng lo, giao cho em, em sẽ cho thằng đó biết tay...”
Câu nói còn chưa dứt, cửa mở, Cố Mộc bước ra, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn Cố Cảnh Minh: “Anh muốn làm gì?”
Cố Cảnh Minh nghiêm mặt đáp: “Đừng hỏi! Sợ làm em khóc đấy!”
Cố Mộc nhìn anh, rồi quay sang Cố Cảnh Triệt, ánh mắt bỗng cứng rắn: “Anh cả, anh hai, chuyện lần này em muốn tự mình xử lý.”
Mấy năm thù hận, không phải muốn để Tạ Diệc Hàng chịu một lần đau khổ là xong, cách trừng phạt tốt nhất là làm cho hắn ta đau lâu dài.
Cố Cảnh Minh định cản lại thì bị Cố Cảnh Triệt giữ chặt.
Anh nhìn Cố Mộc: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Cố Mộc gật đầu: “Anh yên tâm, nếu cần giúp đỡ em nhất định sẽ tìm anh.”
Cố Cảnh Triệt mỉm cười gật đầu: “Tốt, vậy thì làm đi, anh cả sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em.”
Bên cạnh, Cố Cảnh Minh cũng ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Còn có anh nữa!”
Cố Mộc trong lòng ấm áp, nghĩ đến gia đình ở xa trên Vọng Mang Tinh, thoáng chốc lại chua xót, nhưng rất nhanh, nỗi chua xót biến thành động lực để trả thù, bởi chỉ có tích đủ điểm ngược tra thì mới sớm về được!
Hai ngày sau, Cố Mộc tới địa điểm quay chương trình hẹn hò Trái Tim Rung Động Đặc Biệt.
Vừa xuống máy bay, lên xe buýt do ê-kip sắp xếp, thì điện thoại của Lâm Đồng gọi đến.
“Cố Mộc, chị nhắc lại lần nữa, chương trình lần này vừa ghi hình vừa livestream, nên khi đến nơi nhất định phải chú ý hành xử, đặc biệt là gặp Tạ Diệc Hàng và Tống Thư Điềm, nhất định phải kiểm soát cảm xúc...”
“Vâng... vâng.” Đây đã là lần thứ ba nghe Lâm Đồng nhắc, Cố Mộc ngáp một cái: “Em đảm bảo sẽ không đánh chết bọn họ đâu.”
Lâm Đồng: ??
Ngay sau đó, chưa chờ Lâm Đồng nói tiếp, cô đã nói: “Ây? Chị Đồng, sóng không tốt, em phải cúp đây.”
Rồi cô tắt máy, nằm xuống ngủ.
Cố Mộc ngủ mê man, không biết bao lâu sau, tiếng nhân viên gọi bên tai: “Cố lão sư, tỉnh dậy đi, đến nơi rồi đó.”
Cố Mộc mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt là một màu xanh mướt, xa xa là những dãy núi cao, suối nhỏ uốn lượn giữa sườn núi, phong cảnh rất đẹp.
Cô nhảy xuống xe, hít một hơi không khí trong lành hơi se lạnh, tỉnh táo hẳn, kéo vali đi về phía biệt thự gỗ không xa.
Đây là nơi khách mời ở, cũng là địa điểm chính quay chương trình.
Cố Mộc vừa đến cửa thì có nhân viên nhắc nhở: “Cố lão sư, một khi vào trong nhà là bắt đầu ghi hình đấy nhé.”
Cố Mộc gật đầu, xách hành lý lên bậc thềm, đẩy cửa bước vào.
Vào đến phòng khách của Trái Tim Rung Động Đặc Biệt cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, không thấy ai nên đặt hành lý xuống rồi ngồi lên sofa nghỉ ngơi.
Chiếc camera hồng ngoại gắn trên tường cảm nhận được có người vào liền tự động hoạt động, hình ảnh trong phòng được truyền trực tiếp đến nền tảng livestream.
[Trời ơi! Cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Em đây là người đầu tiên, ngồi canh Đàm ảnh đế!]
[Bắt đầu thật rồi hả? Haha nam thần ơi em tới đây!]
[Có khách mời đến rồi, người này là ai vậy? Sao chưa từng thấy bao giờ?]
[Úi chà! Chẳng phải là “chị hot search” dạo gần đây sao! Cựu nghệ sĩ SC – Cố Mộc, cô ta sao lại ở đây?]
[Không lẽ là khách mời thay thế? Cố Mộc flop thế mà chương trình cũng mời được hả?]
Chỉ vài giây mà màn hình livestream đã ngập trong bình luận, còn nhân vật chính thì hoàn toàn không hay biết.
Cố Mộc ngồi trên sofa, lắng nghe tiếng gió thổi qua những tán cây bên ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Trời ơi nóng chết mất!” Tống Thất Thất kéo theo hai chiếc vali to đi vào, “Có ai giúp một tay không?”
Cố Mộc đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động thì hơi mở mắt ra, liền thấy một cô gái mặc váy cổ búp bê màu tím, buộc tóc kiểu búi tròn bước vào.
Tống Thất Thất mồ hôi đầm đìa, vẫy tay gọi: “Này! Cô là nhân viên đúng không? Mau lại giúp tôi một chút!”
Cố Mộc làm như không nghe thấy, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Thất Thất thấy cô không phản ứng thì lập tức nổi giận: “Này, cô bị điếc hả? Tôi gọi mà không nghe thấy sao?”
Cố Mộc không coi ai ra gì ngáp một cái, cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, nhàn nhạt nói: “Thứ gì đang kêu vậy? Ồn quá.”