Một tiếng sau, Cố Mộc tới tòa nhà của Đài Truyền Thông Kinh Hoa, chuẩn bị ký hợp đồng với chương trình.

Trợ lý trước kia là Tùng Tùng cũng đã nghỉ việc ở SC, đi cùng cô lên tầng, chờ ở phòng tiếp đón để gặp đạo diễn bàn việc ký hợp đồng.

Nhờ chị Đồng đã kết nối trước với bên chương trình, thủ tục ký kết rất suôn sẻ, chưa tới nửa tiếng là xong.

Trước khi rời đi, Cố Mộc gọi lại phó đạo diễn: “Phó đạo diễn, hôm nay ký xong hợp đồng rồi, có phải sẽ công bố trên mạng xã hội không?”

Thực ra ban tổ chức chương trình đã công khai danh sách khách mời từ lâu, chỉ là khách mời dự bị chưa xác định nên chưa công bố.

Giờ chương trình đã chọn Cố Mộc làm khách mời dự bị, tất nhiên có trách nhiệm công bố tin cô tham gia ghi hình.

Phó đạo diễn liếc cô một cái, trong lòng không hài lòng, cô ta sốt ruột muốn nổi tiếng đến mức phát điên rồi sao?

Ai ngờ Cố Mộc vẫn mỉm cười, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào ông ta: “Nếu có thể không công bố thì thôi đừng công bố.”

Phó đạo diễn nghe vậy sửng sốt.

Đây là kiểu hành xử ngược đời gì vậy?

Chưa kịp nói gì, Cố Mộc lịch sự chào rồi rời đi: “Vậy hẹn gặp lại phó đạo diễn thứ hai tuần sau.”

Rời công ty, cô bảo Tùng Tùng mang hợp đồng đã ký cho chị Đồng, chuẩn bị gọi xe thì điện thoại bỗng reo, cô cầm lên nhìn thấy số lạ, không suy nghĩ đã tắt máy.

Chỉ hai giây sau, điện thoại lại reo.

Thời đại này mấy cái cuộc gọi lừa đảo cũng quyết liệt thật.

Cố Mộc nhăn mày, bấm nhận cuộc gọi: “Ai đấy?”

“Ai đấy?” Phía bên kia vang lên giọng nam phẫn nộ, “Cố Mộc, trong đầu em có phải toàn chất thải không? Số anh em không lưu hả?”

Cố Mộc bị mắng ngẩn người, vừa định đáp lại thì nghe người kia nói tiếp: “Ông già bị em làm cho ngất rồi! Nếu còn coi mình là người nhà họ Cố thì mau chóng đến bệnh viện trung tâm!”

Nói xong, cúp máy ngay.

Cố Mộc há hốc mồm, cất điện thoại, lòng đã hiểu chuyện.

Cô gọi xe đến thẳng bệnh viện trung tâm.

Nếu đoán không sai thì người vừa gọi cô là cậu hai Cố gia, anh trai ruột của cô, Cố Cảnh Minh.

Trước kia nguyên chủ bất chấp sự phản đối của gia đình, quyết chí ở bên Tạ Diệc Hàng, sau một trận to tiếng với ba mình Cố Vân Thanh nhân dịp sinh nhật lần thứ 55 của ông, đã bỏ nhà ra đi, cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố.

Bẵng đi đã hai năm, nguyên chủ từ cô tiểu thư nhà hào môn ngoan ngoãn giờ đây bị công ty ức hiếp, bị kẻ xấu lừa dối, đến lúc chết cũng chưa hòa giải được với gia đình.

Cố Mộc im lặng một lúc, trong lòng đã có kế hoạch.

Những điều hối tiếc của nguyên chủ trong kiếp trước, cô sẽ sửa hết.

Đến bệnh viện, Cố Mộc thẳng tiến phòng VVIP, vừa đến cửa đã thấy anh hai Cố Cảnh Minh tựa người vào cửa phòng, mặc áo khoác đen, tóc mái lòa xòa trước trán, vừa ngỗ ngược vừa phong trần.

Ánh mắt Cố Mộc lướt qua, môi nhếch lên nụ cười nhẹ, chưa đến gần đã gọi thân thiết: “Anh hai!”

Cố Cảnh Minh hơi ngỡ ngàng quay lại, thấy Cố Mộc, trong mắt lóe lên tia sáng nhanh chóng biến mất, rồi lại cau mày: “Còn biết đến đây à? Ông già sắp bị cô làm cho tức chết rồi đấy!”

Cố Mộc bước tới, tự nhiên khoác tay Cố Cảnh Minh, thân mật vẫy vẫy, như hồi nhỏ: “Anh hai vừa báo cho emem liền đến rồi.”

Cố Cảnh Minh mặt tái mét như gặp ma: “Cố Mộc, em bị động kinh hả?”

Trước đây em ấy vì Tạ Diệc Hàng mà làm mất hòa khí với gia đình, đừng nói là nũng nịu kéo anh, ngay cả gọi một tiếng “anh hai” cũng không chịu, giờ lại thế này? Có phải em ấy tỉnh ngộ rồi? Hay bị ai đó bỏ bùa?

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Cố Cảnh Triệt trong bộ vest màu xám đậm bước ra, nhìn thấy Cố Mộc, lập tức lộ vẻ vui mừng: “Mộc Mộc, em đến rồi.”

Cố Mộc gật đầu: “Anh cả, nghe nói bbị bệnh tim tái phát, em tới thăm ông ấy.”

Cố Cảnh Triệt cũng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Vốn là bệnh cũ của ba, cứ mỗi khi xúc động quá mạnh là bệnh lại tái phát, bây giờ đã ổn hơn rồi.”

Cố Cảnh Minh bên cạnh khịt mũi: “Chẳng phải cũng vì mấy chuyện của em ấy mà ba mới bị như vậy sao!”

“Thôi đi, đừng nói nữa, Mộc Mộc khó khăn lắm mới về mà!”

Cố Cảnh Triệt nói rồi quay lại nhìn Cố Mộc, trong mắt thêm phần dịu dàng, đưa tay vuốt đầu cô: “Mộc Mộc trở về là tốt rồi, vào trong đi.”

Cố Mộc gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Cố Vân Thanh nằm nghỉ trên giường bệnh, hai bên tóc điểm bạc, nhìn so với ký ức của nguyên chủ thì trông già đi nhiều.

Cố Mộc trong lòng chợt xúc động, bước chậm lên trước, không ngờ Cố Vân Thanh nghe thấy tiếng động mở mắt, nhìn thấy cô, sững sờ rồi sắc mặt chuyển sang lạnh lùng: “Con đến làm gì?”

“Dĩ nhiên là đến thăm ba rồi!” Cố Mộc cười ngoan ngoãn, “Ba ơi! Xem con mang gì đến cho ba nè! Bánh đậu phộng ba thích nhất!”

Không ngờ Cố Vân Thanh lạnh lùng khịt mũi, “Lúc trước con đi quyết liệt thế, bây giờ lại quay về làm gì?”

“Ba ơi! Con biết lỗi rồi! Con đã đá cái tên tra nam kia rồi, cũng chấm dứt hợp đồng với công ty tệ hại đó, sau này con sẽ không bướng bỉnh nữa!”

Cố Vân Thanh vẻ mặt dịu đi một chút, nhưng vẫn lạnh lùng quay mặt sang phía khác.

Cố Mộc mỉm cười, mở hộp lấy ra một miếng bánh đậu phộng: “Ba thử xem, con xếp hàng mua, có ngon hơn không?”

Cố Vân Thanh mím môi không nói gì.

“Không ăn à? Thế thì thôi.” Cố Mộc nhướn mày, tự bỏ miếng bánh vào miệng, “Con đi đây, đi rồi sẽ không đến thăm ba nữa đâu nhé.”

Nói xong, cô định đứng lên bước đi thì thấy Cố Vân Thanh vội vàng quay đầu lại.

Con dám!” Cố Vân Thanh cau mày sắc bén, “Đưa bánh đậu phộng đây!”

Ông chỉ có một cô con gái quý giá như vậy, sao có thể không yêu thương?

Cố Mộc nhẹ nhàng cười, ngoan ngoãn ngồi xuống: “Ba yên tâm, từ nay cô con gái nhỏ của ba sẽ không bướng bỉnh nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play