“Ào!”
Một cốc nước lạnh tạt thẳng vào mặt Cố Mộc, cái lạnh bất ngờ khiến cô cau mày, mở mắt đầy khó chịu.
Nước theo gò má và tóc cô nhỏ giọt xuống, một bên trán đau âm ỉ, cánh tay còn bị dây thừng trói chặt vào ghế. Trước mặt cô là một người phụ nữ tóc ngắn đầy kiêu ngạo, đang nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không.
Một luồng ký ức xa lạ ập đến, nhanh chóng xuyên qua toàn thân cô như điện giật, chui vào đầu óc.
Cơ thể này, đất nước này, hành tinh này — tất cả đều xa lạ.
Cô là nữ chiến thần đến từ Đế quốc Vọng Mang Tinh, chinh chiến sa trường, chưa từng bại trận. Ai ngờ chỉ vì nếm thử một viên thuốc chữa thương mới, cô lại bất ngờ “mất sóng” luôn!
Chắc chắn là có người bên cạnh đã giở trò!
Còn chưa kịp nghĩ thấu, người phụ nữ tên Tiêu Mạn đã tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Cố Mộc, cô không còn lựa chọn. Nếu không chịu thay Điềm Điềm gánh tội, thì chúng tôi chỉ có thể dùng cách khác.”
“Tài khoản mạng xã hội của cô đều thuộc sở hữu công ty, chỉ cần dùng tài khoản cô để đăng một thông báo, hiệu quả vẫn như nhau. Chỉ có điều, từ nay về sau cô sẽ không còn cơ hội ngoi đầu lên nữa.”
Lời của cô ta khiến ký ức ào ạt tràn về, Cố Mộc cau mày, đầu óc tua nhanh như băng ghi hình.
Thì ra nguyên chủ là một nữ diễn viên nhỏ vô danh đã ba năm vẫn không nổi bật, bởi vì tiểu hoa đán nổi tiếng Tống Thư Điềm bị phóng viên bắt gặp đi khách sạn gặp đạo diễn nổi tiếng, công ty để bảo vệ Tống Thư Điềm nên muốn đẩy nguyên chủ ra chịu tội thay.
Nguyên chủ dĩ nhiên không chịu, ai ngờ bạn trai ba năm của cô là Tạ Diệc Hàng lại bắt tay với quản lý Tiêu Mạn, lừa cô đến đây, ép cô phải nhận tội thay cho Tống Thư Điềm, còn lấy chia tay ra uy hiếp cô!
Bị lừa suốt ba năm, nguyên chủ lúc này mới nhìn rõ bộ mặt thật của tra nam, cô thà chết chứ không nhượng bộ, trong lúc giằng co, bị Tiêu Mạn đẩy ngã đập đầu, ngất xỉu.
Tỉnh lại, đã là lúc Cố Mộc nhập hồn vào.
Ký ức càng lúc càng rõ, trong mắt Cố Mộc ánh lên tia lạnh lẽo, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ đang tới gần mình.
Tiêu Mạn chẳng chút đề phòng, còn bước sát lại, cao giọng nói: “Hơn nữa, để đề phòng cô ăn nói linh tinh, công ty sẽ giám sát cô 24/7.”
Cố Mộc cười khẩy, giọng đầy mỉa mai: “Dựa vào cái gì?”
Dù là ở hành tinh nào, đế quốc nào, cũng không ai có quyền hạn chế tự do cá nhân! Đám người này, thật sự nghĩ cô dễ bị bắt nạt sao?
“Dựa vào việc cô ra mắt ba năm không có thành tích gì, nếu không phải bộ phim đầu tiên sau khi cô debut tạo được chút tiếng vang, công ty đã chẳng ký hợp đồng ba năm với cô.”
“Debut ba năm không có nổi một nhóm fan trung thành, ngay cả bạn trai do chính cô đưa vào giới giải trí cũng phản bội cô, cô sống thất bại như vậy, dù bị đóng băng cũng chẳng ai quan tâm đâu nhỉ?”
Khóe môi Cố Mộc khẽ cong, như thể đang cười, nhưng đôi mắt màu trà của cô lại toát ra sát khí: “Vậy sao?”
Bọn người từng chèn ép nguyên chủ, dồn cô đến đường cùng, sợ là không biết thân phận thật của cô rồi.
Rõ ràng cầm trong tay một bộ bài mạnh, vậy mà đánh đến nát bét, thậm chí mất luôn mạng sống, nguyên chủ sống quá ấm ức.
Nhưng giờ, đã có cô ở đây.
Cố Mộc lạnh lùng cười, sát khí bốc lên trong đáy mắt.
Hai nắm tay bị trói hai bên ghế đột nhiên siết chặt, gân xanh nổi lên theo từng nhịp cơ bắp, “rắc” một tiếng, dây thừng to bằng ngón cái đứt từng đoạn!
Chỉ thấy cô giơ tay, nắm lấy cổ áo Tiêu Mạn, nhấc cả người cô ta lên, đẩy mạnh vào tường!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tiêu Mạn mặt cắt không còn giọt máu, miệng há to thở dốc, sợ đến không phát ra tiếng, cô ta nhìn vào khuôn mặt trước mắt, gương mặt hoàn mỹ không tì vết, đôi mắt lạnh nhạt giờ ánh lên ý cười, khiến dung mạo trở nên rực rỡ mà kiêu ngạo.
Ngay sau đó, cô nghe Cố Mộc nói: “Những gì cô vừa làm với tôi… tôi trả lại hết.”
“Cốp!” Tóc Tiêu Mạn bị túm ra sau, đầu cô ta bị đập mạnh vào tường trắng, máu lập tức chảy xuống theo gương mặt.
Vết thương trên trán, trùng khớp hoàn toàn với chỗ Cố Mộc bị thương trước đó.
Nhìn người phụ nữ trước mặt ngất đi, Cố Mộc buông tay, nhìn cô ta mềm nhũn ngã xuống, nhướng mày: “Nói nghe ghê gớm thế, mà… có tí sức chiến đấu thế này?”
Cô vừa định phủi tay đứng dậy, ai ngờ một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu.