Giọng nói quanh quẩn ở trong đầu Cố Mộc, rõ ràng không đến từ bên ngoài.

Chúc mừng ký chủ, hệ thống đã kích hoạt thành công, điểm ngược tra +10

Cái quái gì vậy?

Cố Mộc chỉ cảm thấy đầu ong ong vì tiếng nói này.

Cảm ứng được ý thức ký chủ, hệ thống xin được giải thích: Ký chủ thông qua hành vi “ngược tra” sẽ được cộng điểm ngược tra, khi điểm đạt đến một mức nhất định, có thể tự động hoặc thao tác quy đổi thành “giá trị nhan sắc”, “giá trị may mắn”, “giá trị tài phú”, ba giá trị này sẽ hỗ trợ ký chủ kiếm thêm nhiều điểm ngược tra hơn. Khi tích lũy đủ 1 tỷ điểm ngược tra, ký chủ có thể đổi lấy… vé phi thuyền về nhà!

Vé phi thuyền về nhà?

Cố Mộc giật mình, lập tức tỉnh táo hơn hẳn.

Ý này là, chỉ cần tích đủ điểm, cô có thể quay về Đế quốc Vọng Mang Tinh?

Cố Mộc ánh mắt sáng lấp lánh, “Ờm... vậy cần bao nhiêu điểm?”

Chỉ cần 1 tỷ điểm là có thể đổi rồi nhé!

1 tỷ? Sao không làm hẳn một triệu tỷ cho rồi! Ai mà tích nổi chứ? Vừa nãy cô đánh cho Tiêu Mạn một trận cũng chỉ được có 10 điểm, tính ra thì phải xử lý tới một trăm triệu tên cặn bã mới đủ! Cái hệ thống chết tiệt này chẳng phải định ép cô kiệt sức hay sao?

Ký chủ đừng lo, hệ thống sẽ căn cứ vào độ tra của đối tượng bị ngược tra và mức độ ngược tra để thưởng điểm khác nhau nha, 1 tỷ điểm nghe thì xa vời chứ thực tế lại gần trong gang tấc đó!

“Vậy nếu tôi không tích điểm thì sao?”

Vậy thì hệ thống sẽ khởi động chế độ trừng phạt, ký chủ sẽ rơi vào vòng lặp vô hạn, liên tục trải qua khoảnh khắc tử vong của nguyên chủ và bản thể.

Cố Mộc xem như đã hiểu rõ, nếu không tích điểm, cô sẽ mãi mãi luân hồi trong khoảnh khắc chết của nguyên chủ và thân xác nàyđiều này với một nữ chiến thần đến từ đế quốc Vọng Mang Tinh như cô, hoàn toàn không thể chấp nhận được!

Huống hồ gì, xử lý những kẻ đã từng dẫm đạp nguyên chủ, chính là điều cô muốn làm nhất lúc này.

“Reng reng reng!”

Một hồi chuông điện thoại gấp gáp vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Mộc.

Cô bước đến bên Tiêu Mạn vẫn đang bất tỉnh, lấy điện thoại trong túi cô ta ra, trên màn hình nhấp nháy ba chữ “Tạ Diệc Hàng”.

Cố Mộc đáy mắt lóe lên một tia cười lạnh, tên tra nam này, lần sau gặp nhất định phải đá cho nát đầu, không biết hệ thống sẽ cộng bao nhiêu điểm nhỉ?

Cô khẽ chạm tay nhận cuộc gọi, đầu bên kia, giọng Tạ Diệc Hàng có vẻ gấp gáp: “Chị Mạn, ban đầu em định đưa Lâm Đồng đi cùng, nhưng Diệp tổng bảo chị dẫn Cố Mộc đến văn phòng, hôm nay phải xử lý dứt điểm chuyện này…”

Nghe xong thông tin quan trọng, Cố Mộc liền dứt khoát ngắt máy, cô đứng dậy, túm mái tóc dài ướt nhẹp dính vào tai do bị Tiêu Mạn hắt nước mà buộc lên thành đuôi ngựa cao, tiện tay lau vết máu trên trán, rồi bước ra khỏi phòng họp.

Đúng vậy, người đại diện của nguyên chủ là Lâm Đồng, là người duy nhất đối xử với cô còn coi được, cô phải bảo vệ sự an toàn của chị ấy, huống hồ…

Ánh mắt Cố Mộc lóe lên vẻ ranh mãnh.

Cô còn phải đi hành cặn bã nữa!

Dựa vào ký ức còn sót lại của nguyên chủ, Cố Mộc nhanh chóng tìm đến văn phòng Diệp tổng, bên ngoài cửa có hai cô gái trẻ tuổi, là trợ lý của Diệp tổng, đang líu ríu tám chuyện gì đó.

Thấy Cố Mộc tiến lại gần, một cô nhanh chóng bước ra đón, “Chị Mộc Mộc, chị đến rồi à?”

Thấy Cố Mộc định xông thẳng vào, trợ lý vội giơ tay ngăn lại, “Diệp tổng và chị Đồng đang bàn chuyện bên trong, em phải thông báo trước đã...”

“Không cần.” Cố Mộc hất tay cô ta ra thẳng thừng, “Ông ta là vương thất quý tộc chắc? Còn cần thông báo, ai chiều hư cái thói đó!

Dứt lời, mặc kệ gương mặt kinh ngạc của trợ lý, cô đẩy cửa xông vào.

“Rầm!” Một tiếng, cửa bị mở mạnh.

Diệp tổng và Lâm Đồng đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.

Cố Mộc trán còn dính máu, sắc mặt phủ một tầng sương lạnh, khí thế bức người mà tiến vào.

Lâm Đồng sắc mặt hơi đổi, lo lắng hỏi, “Cố Mộc, em tới làm gì?”

Diệp tổng vốn định cho gọi Cố Mộc đến tuyên án tử, không ngờ con ngốc này lại tự mình mò đến cửa!

Cố Mộc liếc nhìn Lâm Đồng, xác nhận chị ấy không bị thương, rồi sải bước về phía Diệp tổng. Trên bàn ông ta đặt chiếc điện thoại công việc của Lâm Đồngchính là cái dùng để đăng nhập tài khoản mạng xã hội của cô.

Thấy cô đi một mình vào, Diệp tổng mở lời trước: “Tiêu Mạn đâu? Sao không đi cùng cô tới?”

“Cô ta chắc tạm thời không đến được.” Ánh mắt Cố Mộc lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta, “Tôi là đương sự, có chuyện gì ông nói thẳng.”

Thấy thái độ cô như vậy, sắc mặt Diệp tổng cũng khó coi hơn vài phần, “Hai chuyện, một là chuyện của Tống Thư Điềm, chắc Tiêu Mạn đã nói với rồi, hai là hợp đồng ba năm của đã hết hạn, hôm nay ký lại, công ty sẽ có đền bù thích đáng.”

“Không cần.” Cố Mộc vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, giơ lên, “Điện thoại của tôi, tôi lấy lại, hợp đồng thì khỏi ký.”

Nói xong, cô kéo tay Lâm Đồng quay người đi, “Chúng ta đi.”

“Đứng lại!” Diệp tổng đập bàn quát, “Cố Mộc, nghĩ SC là cái chợ đấy à? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

Cố Mộc cười lạnh, chân không hề dừng lại.

Diệp tổng tức giận đến tái mặt, “Cố Mộc, nếu hôm nay  dám bước ra khỏi cánh cửa này, thì chuẩn bị tinh thần bị phong sát đi!”

Bị phong sát là điều đáng sợ nhất trong giới giải trí, ông ta không tin một đứa như Cố Mộcbình thường mềm nhũn như bông, lại không sợ!

Quả nhiên, khi đến cửa, bước chân người phụ nữ kia khựng lại.

Cố Mộc quay đầu, ánh mắt sâu thẳm, nửa giây sau, cô khẽ nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Tôi chờ ông đến phong sát tôi.”

Dứt lời, cô hơi nghiêng đầu, cười nhạt: “À… quên nói với ông, Tiêu Mạn vẫn còn trong phòng họp, chắc giờ đang cần ông gọi xe cứu thương đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play