“Đinh đoong!” Vừa bước chân ra khỏi công ty, âm thanh dễ chịu của hệ thống liền vang lên trong đầu Cố Mộc.
【Hệ thống nhắc nhở: Điểm ngược tra +15】
Không ngờ chỉ cần hủy hợp đồng với SC mà đã được cộng tận 15 điểm, lòng Cố Mộc lập tức thấy nhẹ nhõm hẳn, cô vừa định đi tiếp thì đã bị Lâm Đồng kéo vào hiệu thuốc bên cạnh.
Thấy Lâm Đồng mua nước sát trùng và băng cá nhân, lúc này Cố Mộc mới hiểu chị ấy định làm gì, “Không cần băng đâu.”
Mấy vết xước da này với cô chỉ là vết thương ngoài da, không băng cũng nhanh khỏi.
Không ngờ Lâm Đồng lại ép cô ngồi xuống, giọng kiên quyết: “Không sợ để lại sẹo à? Em thật sự định rút khỏi giới rồi hả?”
Được chị ấy nhắc nhở, Cố Mộc mới nhớ ra thân phận hiện tại của mình.
Dù sao thì, cô bây giờ cũng là nữ minh tinh, khuôn mặt vẫn rất quan trọng.
Lâm Đồng nhanh nhẹn xử lý xong vết thương, sau đó chăm chú nhìn cô, ánh mắt phức tạp đánh giá từng chút một, “Cố Mộc, em hôm nay rất khác lạ.”
Bình thường thì dịu dàng như hoa nhài, trước mặt Diệp tổng lại càng ngoan ngoãn số một, vậy mà hôm nay lại vì chuyện của Tống Thư Điềm mà hủy hợp đồng với công ty? Với tình trạng phát triển hiện tại, lấy đâu ra dũng khí rời khỏi chỗ dựa vững chắc như SC?
“Em rời công ty là thật sự không định phát triển trong giới nữa hả?”
“Đương nhiên không phải.” Cố Mộc ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, “Em muốn lập studio riêng.”
Cô đã đến rồi, thì nhất định phải hoàn toàn lật ngược cuộc đời của nguyên chủ, những kẻ từng bắt nạt cô, hoặc sau này dám bắt nạt cô, cô sẽ trả lại từng chút một!
Vẻ mặt của Cố Mộc nghiêm túc nhìn về phía Lâm Đồng: “Chị Đồng, nếu chị đồng ý, thì đi cùng em.”
Lâm Đồng ban đầu còn đang do dự, nhưng vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt lại chạm phải đôi mắt trong trẻo sáng ngời của Cố Mộc, tim chị bỗng chốc thắt lại, môi khẽ động, vậy mà lại buột miệng: “Được.”
Lời vừa nói ra, Lâm Đồng sửng sốt, rõ ràng vừa rồi còn chưa quyết định, sao chỉ nhìn một cái liền như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu vậy?
Trước kia sao chị lại không phát hiện ánh mắt của Cố Mộc lại có sức thuyết phục như thế? Kỳ lạ thật!
“Phải rồi, còn Tạ Diệc Hàng, em định xử lý thế nào?” Lâm Đồng chợt nhớ ra.
Cố Mộc không hề che giấu sự chán ghét trong mắt: “Cái đồ cặn bã đó sớm đã lén lút với Tống Thư Điềm rồi.”
Lâm Đồng hơi kinh ngạc: “Chẳng trách dạo gần đây công ty cố tình lăng xê anh ta với Tống Thư Điềm, hai người còn cùng ký một chương trình hẹn hò nữa, rõ ràng là định ghép đôi mà, hóa ra là vậy!”
Chương trình hẹn hò?
Cố Mộc hơi nhướng mày, hứng thú nổi lên, quay sang hỏi Lâm Đồng: “Em có thể tham gia không?”
Cô đang đau đầu vì không có chỗ thi triển nắm đấm đây, không ngờ cơ hội lại tự tìm tới.
“Cái này thì phải liên hệ với ê-kíp chương trình.” Lâm Đồng nói, rồi lại tặc lưỡi: “Nhưng mà, em thực sự định đối đầu trực diện với bọn họ à?”
Con bé này trước kia đối với Tạ Diệc Hàng một lòng si mê, giờ nói buông là buông luôn sao?
“Thì sao chứ?” Cố Mộc nghiêng đầu, ánh mắt sáng bừng, chẳng có chút đau lòng nào.
Cô nháy mắt với Lâm Đồng: “Chị Đồng, chuyện chương trình giao cho chị, còn chuyện gặp riêng đạo diễn Ngô để làm rõ tin đồn, em tự lo được.”
Chia tay với Lâm Đồng xong, Cố Mộc quay về căn hộ nguyên chủ đang thuê, việc đầu tiên cô làm là gọi thợ khóa tới, thay toàn bộ ổ khóa mới, sau đó lại đặt một đơn hàng đồ ăn qua app.
Quét mặt nhận diện xong, sau khi nghe tiếng báo “thanh toán thành công”, cô nhận được một tin nhắn ngân hàng: “Tài khoản đuôi 1343, sau khi thanh toán, số dư còn lại là…”
Ánh mắt cô lướt qua dãy số cuối, bất giác sững người.
Chỉ còn hơn hai nghìn?
Nguyên chủ là tiểu minh tinh mà lại nghèo đến mức này sao? Đã thế còn thuê căn hộ to thế ở khu cao cấp?
Cùng lúc đó, ký ức của nguyên chủ hiện lên.
Thì ra là vì Tạ Diệc Hàng có một bộ cổ trang lớn phải quay trong vài tháng, đi lại bất tiện nên mới bảo nguyên chủ thuê căn hộ ở đây, ăn ở không nói, muốn đến là đến, đi là đi, thật coi chỗ này như khách sạn miễn phí rồi.
Bảo sao nguyên chủ chẳng có đồng tiết kiệm nào, thì ra là đổ hết vào cái tên cẩu đó!
Cố Mộc bước vào phòng của Tạ Diệc Hàng, vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi nước hoa nam nồng nặc, cô nhíu mày đảo mắt nhìn một lượt đồ đạc trong phòng, toàn là đồ hiệu phô trương, logo to chình ình.
Quá tục tĩu! Không hiểu nguyên chủ trước kia bị mù hay sao mà thích gã?
Cô chẳng buồn liếc thêm lần nào, định ném hết đi thì chợt nhớ có không ít đồ hiệu là nguyên chủ mua cho Tạ Diệc Hàng, cứ thế vứt đi, chẳng phải quá lãng phí sao?
Khóe môi Cố Mộc cong lên, không chút do dự mở app giao dịch đồ cũ, bắt đầu bận rộn.
Chụp hình, thêm tag “đồ cũ của minh tinh”, kèm theo ảnh Tạ Diệc Hàng mặc thử, đăng bán, làm một mạch gọn gàng dứt khoát.
Mấy chục món đồ vừa được đăng lên, thì điện thoại gọi đến: đồ ăn tới rồi.
Cố Mộc hài lòng vỗ tay, đi ra cửa nhận hàng.
Ngoài cửa, anh shipper hai tay xách đầy túi đựng hộp cơm, hương thơm bay ngào ngạt.
“Chào bạn, bạn đặt… mười bát mì bò phải không?”