Mộ Nguyệt Sanh thấy nàng chịu mở lòng lắng nghe, trong lòng cũng dần buông lỏng. Hắn chậm rãi tiến lên, định kéo tay nàng. Thôi Thấm da mặt mỏng, theo bản năng lùi về sau, hai tay giấu sau lưng, cả người dựa vào vách tường, lại một lần nữa tránh đi hắn.
Mộ Nguyệt Sanh bật cười, không buồn ép buộc, chỉ nhẹ giọng tiếp lời:
“Chỉ là sau này ta nghĩ, ta không thành thân một ngày, mẫu thân ta sẽ chẳng yên ổn một ngày. Bà cả đời thuận buồm xuôi gió, đến cuối lại chịu uất ức vì ta. Nay ta cũng không còn là thiếu niên sống theo cảm tính nữa, muốn cưới một người vợ để cùng chung hoạn nạn. Để đến khi ta xoay người ra trận, còn có người tiễn ta, có người vì ta mà đợi... thế chẳng phải cũng là một chuyện đẹp hay sao?”
“Mới nãy ta nói với mẫu thân như vậy, một nửa là thật, một nửa là lời nói lúc tức giận. Ta nếu thật lòng không muốn thành thân, ai có thể cưỡng ép được?”
Câu này, Thôi Thấm ngẫm lại, quả thật cũng đúng. Trong lòng đã dịu đi quá nửa, nhưng trên mặt vẫn mang chút đề phòng, chỉ phồng má lên không nói lời nào. Mắt rũ xuống, một đôi con ngươi tròn long lanh, như sương như mưa, rốt cuộc cũng có vài phần sinh động.
Mộ Nguyệt Sanh nhìn nàng, nét mặt hòa hoãn, ánh mắt ôn nhu. Hắn khẽ lẩm bẩm:
“Đêm động phòng hôm ấy, ta quả có chút do dự. Nhưng đã cưới nàng, chung quy cũng nên gánh vác trách nhiệm. Sau đó, nàng đối xử với ta chu đáo, khéo léo mọi bề. Dung mạo, tính tình, tài hoa của nàng, đều khiến người khác khó lòng sánh kịp. Ta liền nghĩ... có thê tử như thế, phu còn cầu chi? Là thật lòng muốn cùng nàng sống hết quãng đời này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT