Tang thi có mục đích rõ ràng, chúng chỉ xuất hiện với quy mô lớn ở các khu thành thị – nơi có nhiều người sinh sống. Mà nơi này, dân cư thưa thớt, nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn phải rời Nam Kiềm, thì nói thật, đây là một nơi rất an toàn.

Kỳ Thâm nhìn ruộng khoai lang đỏ – bị ăn mất một phần tư – mày rậm tức giận dựng ngược. Trong mạt thế, lương thực chính là mạng sống!

Hắn cực khổ mới trồng được số khoai này, vậy mà có kẻ dám an nhàn ngồi không mà hưởng trên đầu hắn! Chán sống rồi à? Đồ khốn!

Kẻ an nhàn kia vừa mới ăn no, vuốt vuốt cái bụng nhỏ, còn thỏa mãn ợ một tiếng, sau đó cởi giày, lên giường đi ngủ.

Vừa mới chìm vào giấc mộng đẹp.

Bên tai vang lên tiếng mở cửa.

Mí mắt giật giật, cuối cùng vẫn quyết định ngủ tiếp.

Kỳ Thâm cầm súng bước ra, quả nhiên nhìn thấy một bóng người, suýt chút nữa thì tức đến thăng thiên tại chỗ!

Hắn bóp cò, một phát súng bắn thẳng xuống sàn, trong chớp mắt tạo ra mấy lỗ thủng.

Nam Kiềm không hề nao núng.

Kỳ Thâm xông tới, lôi kẻ đó xuống khỏi giường, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt đối phương thì lại sợ đến lùi về sau – sao vẫn là cậu!?

Hắn lập tức chĩa súng vào đối phương, lạnh giọng chất vấn:

“Ngươi rốt cuộc là ai!”

Tiểu tang thi ngáp một cái, rồi lại leo lên giường, kéo chăn đắp lại, động tác liền mạch như nước chảy.

Kỳ Thâm: ……

Chưa từng thấy tên tang thi nào vô liêm sỉ thế này!

Giết không chết, đành phải nghĩ cách khác.

Kỳ Thâm rời khỏi phòng, bắt đầu suy tính nên giết Nam Kiềm kiểu gì.

Nam Kiềm thì chẳng buồn quan tâm, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại đi ăn – đó chính là nhịp sinh hoạt của cậu.

Đến giờ ăn.

Đúng giờ thức dậy.

Ra ngoài kiếm đồ ăn.

Kỳ Thâm thấy cậu rời khỏi nhà liền khóa cửa, cầm súng đuổi theo. Bây giờ Nam Kiềm đi đường chẳng khác gì người thường, cứ thế đi thẳng về phía ruộng khoai lang đỏ.

Kỳ Thâm nhìn cậu đào khoai mà tâm can như rỉ máu.

Heo chắc? Một lần ăn nhiều thế cơ à?!

Cùng lúc đó cũng cảm thấy nghi hoặc – tang thi mà lại ăn chay?

Nam Kiềm ném cho Kỳ Thâm một củ khoai nhỏ.

Rơi lăn lóc dưới chân ruộng khoai lang.

Kỳ Thâm: “…”

Nam Kiềm nhai rôm rốp, quay lưng lại, ngồi xếp bằng, lúc này Kỳ Thâm mới phát hiện cậu đang mặc… quần áo của mình!?

Ai biết đồ tang thi chạm vào có dính virus không?

Kỳ Thâm hằm hằm đá củ khoai trả lại.

Nam Kiềm cảm thấy mông bị chọt một cái, không vui quay đầu lại, phát hiện là củ khoai mình vứt ra ngoài, lập tức hết giận.

Đồ ăn là vô tội.

Lại cúi đầu tiếp tục gặm.

Kỳ Thâm: “………………”

Tiểu tang thi ăn no, lững thững trở về.

Kỳ Thâm vội vàng chặn lại, chĩa súng mắng:

“Ta mặc kệ ngươi là ai, không được bước vào phòng ta nữa!”

Nam Kiềm cụp mắt, đôi hàng mi dài hơi cong lên, tựa như muốn phản kháng, nhưng rồi không biết vì sao lại buông xuôi.


 Cậu chỉ vào căn nhà nhỏ, giọng bá đạo mà vô lại:

“Của ta!”

Kỳ Thâm tức đến bật cười, dám tranh giành với hắn à?

Chán sống thật rồi!

Nam Kiềm định vào nhà, Kỳ Thâm lập tức ngăn lại:

“Không được vào!”

Tiểu tang thi mặt dày vô sỉ, ngang ngược nói:

“Ta giành! Là của ta!”

Kỳ Thâm nghiến răng ken két – không hóa thành tang thi thì là đồ vô lại, hóa rồi thì thành lão vô lại! Hắn đeo găng bảo hộ, túm lấy tay áo Nam Kiềm, chuẩn bị ném hắn đi cho khuất mắt.

Nam Kiềm phát hiện đối phương rất khỏe.

Phản kháng không nổi.

(▼ヘ▼#)

Phẫn nộ đến mức nằm vật xuống.

Kỳ Thâm: “……”

Cách căn nhà nhỏ khoảng 500 mét có một cái hồ nước, ban đầu Kỳ Thâm định ném cậu xuống đó, nhưng lại lo lắng nước bị ô nhiễm sẽ không thể tưới cây, đành phải kéo cậu đi xa hơn.

Nam Kiềm bị nắm gáy kéo đi, tức đến mức ngực phập phồng liên hồi, nhưng đánh không lại, tức đến phát điên.

Nếu không phải sợ bị cắn, Kỳ Thâm đã khiêng cậu lên ném cho nhanh.

Tiểu tang thi bị kéo đi rất xa.

Quần áo lấm lem bùn đất.

Băng qua rừng cây, trông thấy quốc lộ, Kỳ Thâm ra tay tàn nhẫn hơn, đẩy cậu ra đó. Chỉ cần không có xe, cũng không sợ bị cán chết.

Lạnh giọng cảnh cáo:

“Không được quay lại! Nếu gặp lại, ta đánh một lần, lộng một lần!”

Nam Kiềm thì ngược lại – càng bị cấm, càng phải làm.

Nằm giữa đường quốc lộ, hắn dùng ánh mắt hung dữ trừng Kỳ Thâm, gào lên:

“Của ta!”

【……】

Ờm… nên khuyên sao đây…

Kỳ Thâm mặc kệ cậu, quay về gia cố lại hàng rào điện, còn đặt bẫy chuột quanh nhà.

Lại lôi ra bình xịt khử trùng, khử trùng toàn bộ trong ngoài, thay chăn ga, coi như xong chuyện.

Nam Kiềm không trở về ruộng khoai ngay. Đánh không lại Kỳ Thâm, cậu đấm đá xung quanh cho hả giận.

Hệ thống đã bị giáo huấn mấy lần, giờ thông minh hơn, cảm thấy không khí lúc này rất sai, mở miệng là sấm sét giáng đầu, thế là im bặt.

Nam Kiềm mau hết giận, quay về.

Nhìn cánh cửa đóng kín, hắn đưa tay gõ:

Bang bang bang.

Kỳ Thâm nhìn qua mắt mèo, thấy lại là hắn, lập tức đe dọa:

“Không cút đi, ta ném ngươi xuống hồ cho cá ăn!”

Nam Kiềm quay mặt đi, hốc mắt hoe đỏ, nhưng giọng điệu vẫn cứng đầu đáng ghét:

“Ta muốn ngủ!”

“Đây không phải nhà ngươi!”

Nghe thấy chữ “nhà”, Nam Kiềm đột nhiên sững lại, dừng gõ cửa. Kỳ Thâm thấy hắn đứng yên, vừa định mở miệng, thì đối phương xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn lặng lẽ.

Kỳ Thâm trầm mặc.

Tính cách Nam Kiềm chắc chắn bị ảnh hưởng bởi gia đình thuở nhỏ.

Hắn từng được chẩn đoán là mắc chứng tự kỷ nhẹ, nhưng cha mẹ chỉ thấy cậu “ngoan” hơn trẻ khác, chẳng quan tâm gì. Cậu có anh trai và em gái, đều thông minh hoạt bát. Còn cậu– quá trầm lặng, trong nhà gần như vô hình.

Mỗi lần sinh nhật, anh em đều được chúc mừng, còn cậu thì chẳng ai nhớ.

Họp phụ huynh, nếu đúng ngày, cha đi dự cho em gái, mẹ lo cho anh trai, chỉ có cậu – bị bỏ rơi một mình.

Bọn họ luôn vui vẻ cùng nhau, còn cậu dần dần trở thành một kẻ kỳ quái, cổ quái.

Vì sao cậu xuyên đến đây, bản thân cũng không rõ. Chỉ nhớ đã điền một bảng khảo sát, rồi bị cái hệ thống hình củ cà rốt này trói định.

Nam Kiềm sau khi xuyên đến thì rơi vào trạng thái buông xuôi.

Hệ thống luôn cho rằng cậu là kẻ ngốc, cậu cũng lười phản bác. Dù sao thì – đời người vốn để phủ định.

Không sao cả.

Nhưng chỉ một câu nói của Kỳ Thâm, lại chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của cậu. Nếu đã không chốn dung thân – vậy thì đổi nơi khác chơi.

Cậu cũng phát hiện cơ thể này có khả năng tự chữa rất mạnh.

Vậy nên… quyết định tự mình bị xe cán chết.

Nghiền bẹp một lần, chắc sẽ không thể bật dậy được nữa?

Kỳ Thâm cảm thấy mình thật ti tiện! Hắn vừa sợ Nam Kiềm đến, vừa sợ cậu gặp chuyện. Khi thấy bóng lưng nhỏ bé mặc đồ không vừa người đi xa, cuối cùng vẫn mở cửa đuổi theo.

Nam Kiềm đi đến giữa quốc lộ nằm xuống.

Kỳ Thâm: “……”

Nằm ngửa nhìn trời hình như không đúng lắm, cậu lại lật người, nằm úp xuống mặt đường chờ xe tới.

Kỳ Thâm: “……”

Chỉ không cho ngủ, có cần tìm đến cái chết không?

Quốc lộ thẳng tắp, từ xa thấy có xe lao đến, Kỳ Thâm đồng tử co rụt, theo bản năng lao ra, kéo Nam Kiềm tránh đi.

Nam Kiềm biết Kỳ Thâm vẫn luôn đi theo.

Tâm muốn chết bị ngăn, sắc mặt lập tức âm trầm, đẩy Kỳ Thâm ra, lại định lao ra lần nữa.

Kỳ Thâm thấp giọng mắng một tiếng: “Có bệnh à!”

Hắn kéo đối phương vào lòng, dùng sức kéo về.

Đệt! Đúng là hết chịu nổi cái tên tang thi đòi chết này!

Càng cấm, Nam Kiềm càng cố, Kỳ Thâm tức đến gào lên:

“Làm ơn yên ổn cho ta! Ông đây không cho ngươi chết!”

Chưa từng thấy tang thi kiểu này, không đi cắn người, lại gặm khoai lang đỏ? Không được ngủ thì đòi sống đòi chết?

Nam Kiềm vừa nghe hắn “không cho chết”, thì dừng lại.

Bị xe cán thật sự rất đau.

Nếu được thì cậu muốn đổi kiểu chết khác.

Kỳ Thâm kéo cậu về, dọc đường giữ khoảng cách ba mét. Dù gì thì đôi mắt kia vẫn là dấu hiệu tang thi hóa – vẫn rất nguy hiểm.

Kỳ Thâm nói:

“Ngươi ngủ dưới đất.”

Nam Kiềm không vui, bướng bỉnh chỉ vào giường.


 
 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play