Kỳ Thâm nghiến răng ken két: “Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Nam Kiềm: ?▼?▼?
Thấy cậu vểnh tai nghe ngóng, trong lòng Kỳ Thâm nghẹn một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói
“Được! Ngươi ngủ giường!”
Rồi lập tức lại mắng mình một câu
“Lão tử đúng là bị bệnh mà!”
Lập tức, Kiềm Kiềm thì vui vẻ, gật đầu lia lịa.
Kỳ Thâm vẫn thấy không yên tâm, khóa trái cửa lại. Dù hắn muốn đi ra thì cũng có thể mở, nhưng chỉ cần có động tĩnh, hắn sẽ tỉnh. Sau đó ra sô pha ngủ tạm.
Nam Kiềm thì chẳng quan tâm cửa có khóa hay không.
Sau một giấc ngủ ngon, Kỳ Thâm ra vườn rau, đào năm củ khoai lang đỏ.
Phải kiểm soát lượng ăn của tên kia. Cực khổ mấy tháng trồng được, chẳng lẽ để cậu ăn sạch?
Ra hồ nước rửa sạch bùn, nhóm lửa nướng chín. Mùi khoai lang nướng thơm lừng lan ra, tiểu tang thi đang ngủ cũng bị thơm đến tỉnh dậy, chạy tới mở cửa.
Y như cướp tới vậy, không biết còn tưởng đồ ăn nhà hắn là của mình. Kỳ Thâm lần nữa nghiến răng, cái tên này chẳng có chút tự giác nào của khách trọ!
Nướng năm củ, hắn chỉ mới ăn một cái!
Tiểu tang thi chớp mắt một cái, còn chưa đã thèm, lại nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt như đang nói: Ta còn muốn.
!!! Heo!!!!!!!!!
Kỳ Thâm quăng cho cậu một miếng bánh khô nén.
Đừng hòng động đến khoai lang hắn cực khổ trồng!
Nam Kiềm cầm lấy nghiên cứu một chút, xé túi ra, đưa bánh đến miệng cắn. Có hơi cứng, ăn cũng khô khốc, hoàn toàn không ngon bằng khoai nướng.
Nhưng vì nguyên tắc không lãng phí lương thực——
Nam Kiềm vẫn cố ăn hết, rồi lặng lẽ vào phòng.
Kỳ Thâm muốn đấm cậu.
Thời mạt thế tài nguyên khan hiếm, hắn còn phải nuôi một tang thi? Nói ra ai tin, cười rụng răng!
Đêm đầu tiên, Kỳ Thâm ngủ sô pha.
Đêm thứ hai, vẫn là sô pha.
Đến đêm thứ ba, Kỳ Thâm đành phải ngủ lại trong phòng.
Nguyên nhân là vì sấm chớp đùng đoàng, tiểu tang thi sợ sấm, ép Kỳ Thâm phải vào ngủ cùng, nếu không sẽ ăn sạch khoai lang đỏ!
Ban đêm, Kỳ Thâm ngủ, còn phải lấy băng dán dán chặt miệng Nam Kiềm lại, đề phòng cậu nửa đêm cắn người. Dù ăn chay, tang thi vẫn nguy hiểm.
Ngoài trời sấm chớp dữ dội như muốn đánh sập cả bầu trời, Nam Kiềm ác mộng chập chờn, rúc vào lòng Kỳ Thâm tìm cảm giác an toàn.
Kỳ Thâm lập tức tỉnh dậy, đẩy cậu ra rồi xuống giường.
Nam Kiềm không đuổi theo, chỉ ôm lấy chăn, cuộn tròn lại trong đó.
Kỳ Thâm bật đèn pin, thấy chăn phập phồng run rẩy, còn tưởng cậu phát tác virus tang thi, muốn gặm gì đó, vội lùi lại cảnh giác.
Nhưng thấy đối phương không có động tĩnh gì khác.
Lông mày Kỳ Thâm nhíu lại, cẩn thận vén chăn lên.
Miệng Nam Kiềm bị dán băng dính, thân thể cuộn tròn như quả bóng, phát run.
Kỳ Thâm sửng sốt.
Một tiếng sấm nữa vang lên, Nam Kiềm lại run rẩy dữ dội hơn.
Hai năm mạt thế, Kỳ Thâm chưa từng gặp tang thi nào sợ sét đánh.
Cũng chưa từng thấy tang thi ăn chay, không thối rữa.
Rốt cuộc đây có phải là tang thi không? Hay là một loại biến dị sinh vật khác?
Kỳ Thâm lén lút rời đi, tiện tay rút mất cái chăn đang tạo cảm giác an toàn cho cậu. Nam Kiềm chờ sấm qua, từ dưới gối rút ra một quyển sổ nhỏ, bên trong còn kẹp một cây bút.
Kỳ Thâm vừa vặn dùng đèn pin chiếu sáng cho cậu.
Tiểu tang thi xé băng dán, đau đến nhăn mặt.
Cái này cũng ghi nợ Kỳ Thâm một bút.
Trang đầu tiên của sổ là chữ “Thù” to tổ bố, bên dưới đã ghi được vài dòng:
Vì thế, Kỳ Thâm nhìn thấy hắn bổ sung:
Kỳ Thâm nhìn thấy cậu cất bút, đút sổ lại dưới gối, trùm chăn, lại cuộn tròn vào trong.
Tang thi có thể có trí óc nhanh nhạy thế này sao? Mỗi việc nhỏ đều ghi thù?
“Ngươi thật sự là tang thi sao?” Kỳ Thâm hỏi.
Ngoài phòng mưa lách tách, tiếng sấm cũng nhỏ dần, Nam Kiềm bắt đầu buồn ngủ. Kỳ Thâm không nhận được câu trả lời, cũng không thèm ngủ chung giường nữa, đi ra ngoài.
Kiềm Kiềm mắt cụp xuống, đầy mất mát.
Hôm sau.
Nam Kiềm dậy sớm hơn cả Kỳ Thâm, lặng lẽ bước ra ngoài.
Không hiểu sao hôm nay Kỳ Thâm lại ngủ say như thế, hắn mở cửa mà đối phương cũng không tỉnh.
Chân đầy bùn, Nam Kiềm kéo quần tụt xuống, giày đi không vừa chân, đành cởi ra, lộ bàn chân trắng trẻo gầy guộc, đạp lên đất bùn.
Nghĩ đến đất có thể có giun, cọ cọ chân rồi lại đi giày vào.
Khoai lang đỏ được Kỳ Thâm chôn dưới đất đặt bẫy thú. Nam Kiềm không biết, mà Kỳ Thâm cũng quên thu, một chân dẫm trúng, ngã nhào đau điếng.
⸻
Kỳ Thâm tỉnh dậy thì thấy Nam Kiềm vẫn ngồi dưới đất.
Sống mũi đỏ ửng, khóe mắt cũng ửng đỏ, cắn môi chịu đựng không rên tiếng nào.
Kỳ Thâm tưởng cậu lại đang bày trò.
Đến gần mới thấy bẫy chuột kẹp trúng chân cậu, đồng tử lập tức co rút, tiểu tang thi thấy hắn thì quay đầu đi.
Hắn vội chạy tới, gỡ cái bẫy ra, căng thẳng hỏi
“Ngươi không sao chứ?”
Nam Kiềm quay đầu đi, răng nghiến ken két.
“Có đi nổi không?” Kỳ Thâm hỏi lại.
Kiềm Kiềm liếc sang một chiếc bẫy thú khác cách đó không xa.
Không biết vì sao, cậu duỗi tay ra——Bang!——
Chỗ bị kẹp lập tức sưng tấy đỏ tím.
Kỳ Thâm lạnh cả sống lưng: “Ngươi điên rồi hả?!”
Nam Kiềm đau đến khóc, rõ ràng tang thi không có tuyến lệ, mà hắn lại khóc, khiến Kỳ Thâm lại một lần nữa phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Thấy cậu còn muốn lao vào một cái bẫy khác, hắn nhanh tay túm người ôm về.
Lúc xử lý vết thương, Nam Kiềm không hé răng lấy một tiếng, Kỳ Thâm nhịn không được phải gằn giọng: “Ngươi có bệnh à?!”
Nam Kiềm hít hít mũi, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Không phải ngươi… kẹp ta à?”
Câu này khiến Kỳ Thâm nghẹn lời.
Thậm chí còn muốn chọc thử mắt cậu, xem có phải đang mang kính áp tròng không, người bình thường thế này, sao lại là tang thi được?
“Đó là bẫy chuột! Bẫy chuột! Đồ ngu!”
Bị mắng ngu, tiểu tang thi nghe hiểu rõ ràng.
Một đấm nện lên mũi Kỳ Thâm, máu mũi lập tức tuôn trào.
Kỳ Thâm bị đau ôm mũi, không thể tin nhìn Nam Kiềm:
“Ngươi tm! Giữ ngươi lại đúng là tai họa! Ngày mai ta đi thành phố, đưa ngươi về với đám tang thi huynh đệ của ngươi!”
Nam Kiềm bỗng im lặng.
Ngay khi Kỳ Thâm đang thấy có lẽ mình nói nặng lời quá thì——
Nam Kiềm xuống giường, khập khiễng đi ra ngoài.
Từ phòng khách cầm lấy một con dao gọt trái cây, không nói một lời, đâm thẳng vào ngực mình.
Kỳ Thâm trợn to mắt.
Đến cái mũi cũng quên che.
Nam Kiềm cúi đầu nhìn ngực mình, đau……
Sau đó giơ tay làm dấu khẩu hình súng, nhìn Kỳ Thâm——đại khái là bảo hắn bắn vào trán hắn cho xong.
Kỳ Thâm: “…”
【…………】
Đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của cậu, nghĩ lại lần trước cũng bắn cậu một phát mà chưa chết, chắc lần này cũng không sao đâu?
Kỳ Thâm bối rối nghĩ.
Hắn chẳng qua là muốn xả giận một chút.
Chứ đâu có ý nói cậu là tai họa thật…
“Ngươi… ngươi còn sống chứ?” Giọng run run.
Nam Kiềm quay đầu, không thèm nhìn hắn, nhắm mắt lại.
Kỳ Thâm cho rằng lần này cậu chết thật rồi.
Tâm tình… khó tả vô cùng.