【Trong đất không còn khoai lang đỏ, Kiềm Kiềm không cần đào nữa.】

Vừa dứt lời chưa đầy hai phút, tang thi phản hệ thống đã giơ tay đào bới, lôi lên một nhánh khoai lang đỏ còn dính đầy đất. Bùn đất bám cả vào miệng, nhưng cậu không hề để tâm.

Hệ thống: 【……】

Răng rắc.

Tiểu tang thi ngồi giữa vườn rau, co vai lại, vừa gặm khoai lang đỏ vừa cẩn thận dùng tay che mặt theo kiểu giấu đầu lòi đuôi. Một miếng khoai, một miếng đất, ăn rất tập trung.

Tuy bộ dạng lúc ăn có vẻ rất đáng yêu, cái miệng nhỏ nhai nhai như thú con, nhưng thực tế cậu gần như chẳng nhai gì, cứ thế nuốt chửng.

Hệ thống lơ lửng bên cạnh Nam Kiềm, vừa thở dài vừa khẽ nhắc:

【Kiềm Kiềm, chạy đi, có người tới đấy!】

Tang thi Kiềm liếc hệ thống một cái, tiếp tục ôm khoai gặm: răng rắc răng rắc.

【Đừng ngơ ra thế, mau chôn đầu xuống, như vậy bọn họ sẽ không thấy ngươi!】

Tang thi Kiềm đứng lên, còn không quên nhặt thêm hai củ khoai, vừa đi vừa tiếp tục ăn.

【Đừng lấy nữa, nếu lát nữa phải chạy thì không có tay mà mang theo đâu!】

Nghe vậy, hắn dừng bước, quay lại, lần này nhổ thêm chín củ, ôm không xuể phải nhét vào túi.

Hệ thống thật sự không thể tin nổi. Nó thề rằng cậu tuyệt đối không ngốc, nhưng đôi lúc hành xử chẳng khác gì một đứa ngốc.

Tuy đã cùng ký chủ này đi qua bốn thế giới, thời gian thực tế chỉ kéo dài chưa đến mười ngày, nhưng ở vị diện này là lâu nhất. Dù vậy, hệ thống vẫn không thể hiểu nổi tính cách của cậu ta.

【Kiềm Kiềm…】

Tiểu tang thi từ từ tiến về phía trước, tay ôm khoai lang đỏ đầy đất, vừa đi vừa gặm. Bụng đã no nên đi nhanh hơn hẳn.

Trên đường, Nam Kiềm gặp một tang thi khác. Đối phương vừa thấy cậu liền chảy nước miếng.

Tiểu tang thi chẳng hề keo kiệt, đưa cho đồng loại một củ khoai.

Tang thi kia ngửi thấy mùi quen thuộc từ cơ thể cậu, lập tức quay đầu rời đi, miệng còn phát ra âm thanh “hô hô”.

Nam Kiềm giơ củ khoai lang đỏ lên: “……”

Hệ thống: 【Kiềm Kiềm, giữ lại cho bản thân ăn đi, phân phát hết rồi sẽ đói đấy!】

Lần này Nam Kiềm đồng ý. Đôi mắt tro lạnh liếc hệ thống một cái.

Đừng nhìn cậu mang theo nhiều khoai vậy, thật ra cũng chỉ đủ ăn một ngày.

Sáng hôm sau, Nam Kiềm lại đói bụng.

Thế là quyết định quay lại “thăm đất cũ”.

Hệ thống cảm thấy đào hai lần là đủ rồi, nhưng Nam Kiềm không nghe. Nhìn quanh thấy không có ai, cậu lén lại gần hàng rào điện vừa được sửa chữa. Chạm tay vào thử, vừa đụng liền rụt lại ngay.

Dòng điện đã được tăng cường.

Đau đấy.

Nhưng cậu đói, mặc kệ. Lại tiếp tục đưa tay chạm vào, lần này không rút về nữa. Bàn tay trắng nõn bị điện giật đen sì, hệ thống hoảng loạn.

【Ta dẫn ngươi đi tìm cái khác ăn, đừng ăn khoai lang đỏ nữa!】

Nói xong mới sực nhớ ký chủ có xu hướng bị kích thích ngược, vội chữa lời:

【Kiềm Kiềm cố lên! Bị điện một tí thôi, không tính là gì cả!】

Nam Kiềm lặng im một lúc, sau đó nổi giận.

Hắn tóm lấy hệ thống, ấn nó vào hàng rào điện.

Hệ thống bị điện giật đến run cầm cập: 【……】#@*#!

Nó vốn là thể hư vô, trừ khi bị Nam Kiềm bắt được.

Nam Kiềm buông tay, hệ thống lập tức bay xa ba trượng tránh xa cậu.

Lòng bàn tay tiểu tang thi bị điện giật cháy đen, hàng rào điện cảm nhận có xâm nhập từ bên ngoài liền gia tăng điện áp, toàn thân Nam Kiềm lập tức lóe lên tia điện.

Hệ thống ôm đầu, che mắt.

Sắp bị điện chết rồi.

Chắc phải treo máy luôn.

Nó đã chuẩn bị tinh thần đón linh hồn Nam Kiềm quay về.

Nhưng đợi mãi… chẳng thấy linh hồn đâu.

Hệ thống hãi hùng.

Không lẽ… ngay cả linh hồn cũng bị tiểu thế giới này xóa sạch rồi sao?

【Kiềm Kiềm?】

【Ngươi còn sống không? Kiềm Kiềm?!】

Nam Kiềm không ổn. Hắn thật sự ngất xỉu rồi.

Đúng lúc ấy, chủ nhân ruộng khoai lang đỏ xuất hiện. Ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng, nhìn tên trộm mà hàn khí tràn ngập.

Người kia mang giày thể thao, bước qua, cúi người nhặt cây gậy gỗ từ đất lên, chọc vào vai Nam Kiềm. Xác định đối phương không động đậy, hắn cúi xuống nắm cổ áo định ném ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc bị tóm lấy, Nam Kiềm mở mắt.

Kỳ Thâm – người đàn ông kia – thấy cặp mắt tang thi đối diện, đồng tử co rút mạnh, vội buông tay, lùi lại.

Nam Kiềm cụp mắt, như thể vừa rồi mở mắt chỉ là ảo ảnh. Hắn nâng bàn tay bị điện giật, chậm rãi bò dậy.

Kỳ Thâm nhíu mày, định rút vũ khí, thì thấy tiểu tang thi khập khiễng trở lại ruộng khoai lang đỏ. Hắn quỳ gối xuống bùn đất, rút khoai, không gọt vỏ, không lau đất, cắm thẳng vào miệng.

Đôi mắt chim ưng của Kỳ Thâm càng thêm lạnh lùng, hắn nhấc súng, nhắm ngay đầu tang thi.

“Đoàng!”

Nam Kiềm cảm thấy lưng đau nhói, ngay sau đó là đầu óc quay cuồng vì bị đạn xuyên.

Máu chảy đầm đìa.

Trong miệng cậu vẫn còn cắn dở củ khoai chưa kịp nuốt, Kỳ Thâm sợ hắn chưa chết hẳn, dùng dị năng hệ hỏa thiêu hắn thành tro.

Hệ thống: 【……】

Tàn nhẫn quá.

Nó vừa đau lòng cho Kiềm Kiềm, vừa đau lòng cho chính mình. Lại phải bắt đầu lại từ đầu sao?

Nó chờ mãi vẫn không thấy linh hồn Nam Kiềm quay về.

Ngu ngốc.

Cái kiểu này mà còn không chết?

Kỳ Thâm chờ đến khi hắn hóa thành tro, không ngờ ngọn lửa mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng lại tự tắt. “……”

Vết thương bắt đầu khép lại với tốc độ mắt thường nhìn thấy được, viên đạn tan chảy trong nháy mắt, Nam Kiềm bò trên bùn một lúc lâu rồi chậm chạp xoay cổ.

Vùng da bị điện giật cũng từ từ mọc lại.

Giữa hàng mày của Kỳ Thâm nhíu chặt, hoàn toàn bất ngờ trước cảnh tượng đó.

Nam Kiềm sống dậy, vô cùng tức giận!

╰_╯


Cậu làm bộ nhào tới cắn Kỳ Thâm, khiến người kia vội lùi lại.

Hệ thống thấy tốc độ di chuyển của cậu tăng nhanh liền ngạc nhiên:

【Kiềm Kiềm, ngươi đi nhanh thật đấy!】

Nam Kiềm lập tức chậm lại.

【……】

Kỳ Thâm lại nổ súng, lần này nhắm ngay điểm chí mạng. Nam Kiềm thấy đau, càng tức giận hơn!

Cậu cắm đầu ngã vào bùn, không lâu sau lại bò dậy.

Kỳ Thâm chưa từng gặp loại tang thi nào không chết như vậy, đành bắt sống mang đi.

Khóe môi Nam Kiềm nhếch lên, như đang khoe vẻ đắc thắng.

Hệ thống càng nhìn càng sợ.

【Kiềm Kiềm, nụ cười của ngươi… sao giống vai phản diện vậy?】

Vừa nghe xong, Nam Kiềm lập tức thu lại nụ cười, đôi mắt tro xám liếc quanh vườn rau, nhìn đám lá khoai lang xanh tươi, bụng lại réo.


Cậu ngồi xổm ba bước, cào đất, giật lá, gặm.

【Kiềm Kiềm, đất ăn ngon không?】

Nam Kiềm lập tức giơ tay định túm hệ thống nhét vào bùn, hệ thống điên cuồng giãy giụa. Cậu bực mình, ném hệ thống lên hàng rào điện.

Hệ thống bị hắn hành đến cạn pin.

Tên ký chủ này đầu óc có vấn đề nặng!

Nam Kiềm cướp luôn cả ruộng khoai của Kỳ Thâm, vô cùng hả hê.

Ban đêm, tiểu tang thi ngủ luôn ở vườn rau.

Tang thi cũng bị muỗi đốt. Cậu cứ “bộp” một cái đập tay, “bộp” một cái đập chân. Ong ong ong bên tai khiến hắn cực kỳ phiền não.

Hôm sau, Cậu đi cướp nhà.

Cách ruộng khoai tầm trăm mét có căn nhà nhỏ. cậu đến nơi, đẩy cửa ra, động tác chẳng khác gì cường đạo.

Trong ngoài đều không thấy người, Nam Kiềm rất vừa lòng.

Thế là chiếm luôn nhà Kỳ Thâm làm của mình.

Ruộng khoai đủ ăn vài tháng, tiểu tang thi không định ra ngoài nữa.

Đói thì đào khoai, no thì ngủ. Quần áo cũ rách, Nam Kiềm mở tủ quần áo ra.

Mạt thế mà, phải cướp thôi.

Tang thi nhỏ cướp cả đồ người ta. Mặc không vừa, không thích, nhưng sạch sẽ là được.

Thay xong quần áo, hệ thống lơ lửng trước mặt. Ánh mắt tro xám lạnh lẽo, Nam Kiềm giơ tay tóm lấy, ném nó ra ngoài cửa sổ, lăn mấy vòng rớt xuống đất.

【……】

#@\!

Tiểu tang thi liên tục kéo quần, tay áo cứ tuột xuống, khó chịu muốn chết.

Muốn đi chết luôn cho rồi, đổi chỗ chơi khác.

Thấy con dao phay, lại đổi ý.

Trước tiên ăn hết ruộng khoai đã rồi chết sau.

Kỳ Thâm sau khi ra ngoài giết tang thi suốt một tháng, nghĩ rằng Nam Kiềm chắc đã rời đi. Không ngờ vừa trở về chuẩn bị nghỉ ngơi vài ngày, lại…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play