Trên đường đến nhà hàng, bầu trời đã ngả sang một màu lam tím dịu dàng của cuối ngày. Đèn xe rọi thành vệt dài trên mặt đường trơn nhẵn, lướt qua những dãy phố rải ánh đèn vàng, những cửa tiệm nhỏ đang khép dần sau một ngày buôn bán.

Trong xe, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng quạt gió điều hòa chạy êm dịu.

Tạ Vãn Tình ngồi ở ghế phụ, hai tay đan nhẹ đặt trên váy. Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh đèn đường lướt qua gương mặt cô như ánh sáng chạy ngang một thước phim cũ. Mái tóc dài khẽ lay động mỗi khi xe đổi hướng, gò má nghiêng nghiêng phản chiếu chút ánh sáng nhạt khiến đường nét khuôn mặt càng thêm rõ nét và trầm lắng.

Cố Dụ Trầm thỉnh thoảng liếc sang cô, nhưng vẫn tập trung vào tay lái. Một tay anh nắm hờ vô lăng, tay còn lại đặt trên hộp số. Anh không hỏi cô về công việc, cũng không buông lời tán tỉnh. Không khí giữa họ giống như mặt hồ thu — phẳng lặng, nhưng mang theo sức hút không thể rời mắt.

Tiếng nhạc nhẹ vang lên từ hệ thống giải trí trong xe — bản piano không lời, từng nốt rơi xuống như giọt nước vỡ tan trong yên tĩnh. Tạ Vãn Tình khẽ liếc sang anh, thấy đường viền quai hàm sắc nét dưới ánh đèn xe hắt xuống. Cố Dụ Trầm có dáng ngồi rất yên — thẳng lưng, vai không gồng nhưng rắn rỏi. Ánh mắt anh nhìn đường phía trước, tập trung, nhưng khóe môi lại hơi cong, như đang nghĩ đến điều gì đó khiến tâm trạng dịu đi.

Chiếc xe rẽ vào con phố nhỏ, chậm rãi dừng lại trước nhà hàng Nhật thanh nhã nép mình dưới tán cây sồi lớn. Ánh sáng ấm áp bên trong hắt ra qua khung cửa gỗ, tạo nên thứ cảm giác thân mật và yên bình, như đã hẹn từ lâu.

Cố Dụ Trầm tắt máy, nghiêng người sang mở cửa xe cho cô.

Trước mặt cô là một quán ăn kiểu Nhật nằm khuất sau dãy tiệm sách cũ. Mái hiên gỗ, đèn lồng đỏ treo cao, bên trong là mùi nước tương và khói nhẹ thoang thoảng — ấm cúng, gần gũi và riêng tư.

Tạ Vãn Tình hơi nghiêng đầu nhìn tấm biển gỗ treo trên cửa:

“Yoru - Cơm nóng và sake lạnh.”

Họ được đưa đến một góc bàn riêng, khuất sau bức màn vải thêu hình hoa cúc trắng. Không gian nhỏ, chỉ vừa đủ cho hai người đối diện, ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi ánh sáng vàng dịu và âm thanh thì thầm từ quầy bếp.

Cô ngồi xuống trước, đưa tay cởi khuy áo blazer, để lộ làn vai mảnh dưới lớp lụa rêu lấp lánh ánh đèn.

Dưới ánh đèn vàng dịu của nhà hàng, tiếng giấy menu sột soạt giữa không gian gỗ ấm. Cố Dụ Trầm cẩn thận lật từng trang, ánh mắt dừng lại ở những món ăn đơn giản nhưng tinh tế, rồi quay sang nhân viên phục vụ với chất giọng trầm thấp, đều đặn, vừa đủ nghe:

“Cho tôi cơm cá saba nướng, một phần udon bò..”

Anh ngừng lại một nhịp, liếc sang Tạ Vãn Tình đang lặng lẽ nhìn quanh không gian nhà hàng.

“…thêm một phần sashimi tổng hợp, đậu hũ chiên giòn kèm sốt gừng, salad rong biển, và trứng hấp chawanmushi.”

Nhân viên lễ phép gật đầu, ghi chép cẩn thận rồi rời đi.

Trên bàn, ấm trà gốm sứ được rót đầy, khói mỏng nhẹ bốc lên tỏa ra mùi thảo mộc thanh thanh. Cố Dụ Trầm cầm lấy ly trà, đưa lên môi. Hơi nóng lan qua gò má anh, khiến đôi mắt sâu thẳm trở nên mờ dịu hơn.

Tạ Vãn Tình chống cằm nhìn anh, môi hơi cong lên. Khoảng tầm 20 phút đồ ăn được mang lên. Tạ Vãn Tình không nói nhiều. Cô chỉ lặng lẽ ăn, động tác cẩn thận, dáng ngồi thanh thoát. Mỗi lần đưa đũa, cổ tay trắng mảnh lại lướt qua mép bàn gỗ tối màu, mái tóc dài buông lệch một bên vai, vài lọn uốn nhẹ sau gáy lướt theo chuyển động.

Cố Dụ Trầm không nói nhiều hơn. Anh cũng không gợi chuyện. Ánh mắt vẫn âm thầm dõi theo từng cử chỉ nhỏ nơi cô. Không gian giữa họ im lặng, nhưng không hề gượng gạo. Tạ Vãn Tình không nhìn anh, nhưng đôi lúc vẫn cảm nhận rõ ánh mắt ấy đang đặt trên mình. 

Bên ngoài, đêm đã xuống hẳn. Con phố khi nãy còn lốm đốm ánh sáng giờ đã chìm trong tĩnh mịch. Những chiếc lá vàng cuối mùa rơi lác đác bên mép vỉa hè, theo gió xoay tròn trong ánh sáng mờ nhòe từ những biển hiệu xa xa. Cánh cửa nhà hàng khẽ mở, tiếng chuông gió tinh tế vang lên một âm thanh mềm như gió lướt qua mặt nước.

Bước chân ra khỏi không gian ấm áp ấy, Tạ Vãn Tình kéo nhẹ tà áo khoác blazer sát lại cơ thể. Bên ngoài trời đã tối hẳn. Con phố nhỏ nằm nép giữa khu trung tâm đã bớt người qua lại, chỉ còn ánh đèn đường trải một lớp sáng vàng loang loáng lên mặt đá lát. Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến vài sợi tóc lòa xòa bên má cô bay nhẹ.

Cố Dụ Trầm nghiêng người, đưa tay đỡ nhẹ cánh cửa phía sau lưng cô, rồi thong thả đi bên cạnh.  Xe anh đậu bên lề đường. Anh mở cửa ghế phụ cho cô trước khi vòng sang ghế lái. Tiếng cửa xe đóng lại khẽ khàng.

Không khí trong xe mang mùi gỗ thơm dịu nhẹ, hòa với hương còn vương từ làn tóc cô, như tạo thành một khoảng riêng biệt tách khỏi thế giới ngoài kia.

Cố Dụ Trầm khởi động xe, ánh sáng bảng điều khiển dội một quầng sáng mờ lên gò má anh. Bàn tay anh đặt lên vô lăng, sau khi anh hỏi địa chỉ nhà cô thì chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh chậm rãi giữa thành phố về đêm.

Chiếc xe từ từ rẽ vào con đường  dẫn vào khu chung cư Tân Phong. Trời đã tối hẳn, những ánh đèn vàng cao áp hắt xuống lòng đường một màu ấm dịu. Cố Dụ Trầm giảm tốc, cho xe dừng lại sát lề. Cửa kính hạ xuống một nửa, gió đêm lùa vào, mang theo hương cây cỏ ẩm ướt  và chút lạnh nhẹ của đầu mùa hạ.

Tạ Vãn Tình mở dây an toàn, tay đã đặt lên tay nắm cửa. Cô khẽ nói một câu cảm ơn và chúc anh ngủ ngon, giọng nhẹ như một làn khói, vừa chạm đến đã tan vào không khí.

Nhưng khi cô chưa kịp đẩy cửa, một lực rất nhẹ khẽ giữ lấy cánh tay cô lại.

Là Cố Dụ Trầm.

Cô đưa mắt khẽ quay sang.

Ánh đèn xe bên đường chiếu nghiêng qua mặt anh — sống mũi cao hắt bóng dài lên gò má, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn cô. 

Cố Dụ Trầm không nói gì ngay. Mãi mấy giây sau, giọng anh mới cất lên, thật khẽ:

“Ngày mai tôi đến Bạch Hạc tham dự hội thảo. Khoảng ba ngày.”

Anh ngừng lại, mắt vẫn nhìn cô — không rời, nhưng cũng không tiến tới.

“Em nhớ cầm điện thoại.”

Cô nhìn anh khẽ gật đầu. Gương mặt Tạ Vãn Tình lúc ấy mang vẻ quyến rũ khó cưỡng, làn da mịn màng như ánh trăng mờ, ánh đèn đường hắt nhẹ tạo nên những vệt sáng và bóng tối đan xen trên từng đường nét. Đôi mắt cô sâu thẳm, ánh nhìn lặng lẽ nhưng lại như chứa đựng một sức hút không thể chối từ. Làn tóc mềm mại rủ nhẹ quanh khuôn mặt, càng tôn lên sự thanh thoát và quyến rũ.

Cố Dụ Trầm không thể rời mắt khỏi gương mặt ấy, ánh nhìn từ từ hạ xuống, dừng lại ở đôi môi mềm mại, căng mọng với đường cong tinh tế. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô… Nhưng ngay lập tức, anh vội quay mặt đi, cố kìm nén thú tính của bản thân, giọng nói khẽ khàng:

“Em lên nhà đi”

Tạ Vãn Tình không biết suy nghĩ xấu xa của anh, cô hơi ngơ ngác với thái độ thay đổi của anh.

Cố Dụ Trầm đứng đó, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi từng bước chân của Tạ Vãn Tình khi cô nhẹ nhàng bước về phía cửa nhà. Đôi vai nhỏ nhắn trong chiếc blazer mỏng dần dần khuất sau bóng đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play