Chiều chạng vạng, khoa tim mạch của bệnh viện Trung Ương bắt đầu chìm vào khoảng lặng cuối ngày.
Tiếng giày cao su đã thưa dần trong hành lang dài vắng vẻ. Mùi thuốc sát trùng nhạt dần sau cánh cửa phòng mổ vừa đóng lại, để lại một khoảng trống nhẹ như hơi thở nén lại trong lồng ngực.
Cố Dụ Trầm tháo khẩu trang ra, động tác chậm rãi và chính xác như một thói quen đã hòa vào từng tế bào.
Anh đưa tay vuốt sống mũi, cài lại khuy áo blouse trắng bằng những ngón tay lạnh và có chút mệt mỏi mỏi.
Một ca mổ dài nhưng may mắn đã cứu sống được bệnh nhân.
Tuy nhiên sắc mặt anh vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng — như thể sự sống hay cái chết đã là điều quá quen trong nhịp đập thường ngày.
Tiếng chuông báo hết giờ trực vang lên khe khẽ, như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng ngày dài đã kết thúc. Cố Dụ Trầm cầm hồ sơ bệnh án cuối cùng trong tay, định mang đến phòng lưu trữ. Bước chân anh thong thả, không vội vàng. Khi đi ngang khu phòng nghỉ, anh vô thức chậm lại khi bắt gặp giọng nói quen thuộc của hai y tá trẻ đang trò chuyện, tiếng cười nho nhỏ xen lẫn giữa mùi cà phê loãng và hơi lạnh điều hòa:
“Ê, cậu biết cái tiệm xăm mới mở gần đây không? Ở trong ngõ số 17 ấy. Mấy ngày nay trên mạng đồn rần rần luôn.”
“Tiệm nhỏ nhỏ mà khách đặt lịch kín cả tháng, tớ nghe bảo người xăm là nữ, nhìn cực kỳ xinh đẹp. Có điều… đặc biệt là chị chủ không hề có một hình xăm nào trên người.”
“Thiệt hả? Thợ xăm mà không xăm á? Lạ ghê.”
“Ừ. Người ta nói chị chủ không cần xăm để thể hiện mình. Tại vì hình xăm là để giữ lại cho người khác — những thứ họ sợ sẽ biến mất mãi mãi.”
Cố Dụ Trầm hơi khựng lại ở bậc thềm.
Ánh đèn huỳnh quang phản chiếu bóng anh mờ mờ trên nền gạch men trắng.
Không rõ vì tò mò, hay vì một sợi dây vô hình nào đó khẽ giật trong tâm trí — nhưng trong khoảnh khắc đó, cái tên ngõ số 17, và hình ảnh mơ hồ về một cô thợ xăm không có hình xăm, đã lặng lẽ in vào tâm trí anh.
Anh từng nghĩ đến chuyện xăm một cái tên.
Nhiều lần.
Rồi thôi.
Không phải vì sợ đau.
Chỉ là anh sợ… nếu thật sự khắc lên da, cái tên ấy sẽ trở nên quá rõ ràng. Và khi đó, nỗi đau sẽ không còn cách nào để giấu đi nữa.
Nhưng bây giờ, có lẽ… anh muốn thử.
Anh bước ra khỏi cổng bệnh viện. Trời bắt đầu mưa.
Mưa nhẹ, lất phất như từng giọt ký ức cũ vừa được đánh thức.
Cố Dụ Trầm mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Cabin xe đóng lại, cách biệt anh khỏi thế giới ồn ào bên ngoài bằng một lớp kính mờ đọng nước.
Anh không vội khởi động. Ngón tay gõ nhịp nhẹ lên vô lăng, ánh mắt nhìn xa qua tấm kính mờ hơi. Câu chuyện về tiệm xăm ở ngõ số 17 vẫn lẩn khuất trong tâm trí, như một âm vang lặng lẽ. Không rõ vì điều gì — có lẽ chỉ đơn thuần là một sự thôi thúc bất chợt, nhưng anh vẫn quay vô lăng, đưa xe rẽ khỏi lộ trình thường ngày. Một đoạn đường không xa, qua vài con phố và ánh đèn đỏ đầu tiên trong buổi hoàng hôn mưa. Chỉ vài phút sau, chiếc xe dừng trước một ngõ nhỏ, nơi có tấm biển gỗ cũ kỹ treo lặng lẽ dưới hiên:
“Tịch Mặc.”
Hai chữ ấy được viết bằng mực đen, nét bút thanh mảnh, như một nhịp thở không tên giữa ồn ào thành phố.
Cố Dụ Trầm tắt máy, ngồi yên trong xe thêm vài giây. Âm thanh cần gạt nước dọn những vệt mưa dài khỏi kính chắn gió. Mọi thứ bên ngoài mờ ảo như trong một giấc mơ đang dần hiện rõ hình.
Anh cầm ô, mở cửa bước xuống.
Tiếng mưa va vào ô, vào vai áo, vào bước chân anh đang tiến lại gần cánh cửa kính có treo một chiếc chuông gió nhỏ bằng kim loại bạc.
Anh đưa tay đẩy cửa. Chuông gió treo ở góc khẽ rung lên, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Cửa kính trong suốt, bên trong là không gian nhỏ vừa vặn.
Không tiếng nhạc, chỉ có tiếng máy xăm vang lên đều đều — như tiếng ong bay gần tai, mềm và sắc cùng một lúc.
Mùi mực, mùi gỗ, và chút mùi hoa nhài thoảng qua.
Tạ Vãn Tình đang ngồi quay lưng lại với cửa. Ánh đèn vàng hắt lên bờ vai gầy và mái tóc dài buộc cao. Cô đang nghiêng người lau sạch một bản thiết kế trên bàn, ngón tay dính mực nhưng động tác cẩn thận đến mức gần như tỉ mỉ.
Cô không quay lại, chỉ nói bằng giọng trầm thấp, rất khẽ, như thể đã quen với việc người ta đến mà không cần gõ:
“Không nhận khách không hẹn trước.”
Cố Dụ Trầm đứng yên một chút.
Anh không chắc mình đến đây làm gì.
Chỉ là… có một cái gì đó trong giọng nói kia khiến anh không thể xoay người rời đi.
“Tôi… không cần vẽ gì phức tạp.” Anh chậm rãi nói.
“Chỉ là một cái tên.”
Lúc đó, cô mới ngẩng đầu lên.
Ánh mắt họ lần đầu giao nhau – giữa mùi mực nhè nhẹ và tiếng mưa ngoài hiên, như một khoảng lặng ngắn trong bản nhạc dài.
Tạ Vãn Tình ngẩng đầu, ánh đèn hắt xuống khuôn mặt thanh tú phủ bóng từ hàng mi dài.
Cô không trang điểm, làn da mịn màng mang màu tái nhạt của những người thường xuyên thức khuya. Nhưng đôi mắt – đôi mắt ấy trong veo và lạnh như lớp thủy tinh mỏng – lại khiến người ta không thể rời đi quá nhanh.
Cố Dụ Trầm đứng yên, tay siết nhẹ cán ô, ánh mắt anh rơi trọn vào cái nhìn ấy.
Không quá sâu, cũng không quá lâu.
Chỉ vừa đủ để một điều gì đó chạm nhẹ vào tâm trí.
Không phải là rung động, cũng không hẳn là ngạc nhiên.
Mà giống như... khi anh đang ở trong phòng mổ nhiều giờ liền, giữa nhịp tim rối loạn và mùi máu tanh, bỗng nhiên có một nhịp đập rất đều vang lên – lặng lẽ nhưng mạnh mẽ, khiến tất cả những hỗn loạn kia bất chợt lắng lại.
Cô nhìn anh vài giây. Anh cao gầy, áo khoác ngoài chưa kịp cởi, trên tóc và vai vẫn còn vương giọt mưa. Dưới ánh đèn vàng dịu, nét mặt ấy không biểu cảm nhưng không lạnh lùng – như một mặt hồ sâu không gợn, lại vô tình soi rõ được những điều giấu kín.
Cô thường không ngẩng đầu khi từ chối khách vãng lai.
Và càng không quan tâm đến lý do đằng sau những yêu cầu xăm đầy cảm tính.
Nhưng lần này ngoại lệ, cô không những ngẩng đầu mà còn nhìn anh một lúc. Chỉ là một cái nhìn tỉnh táo, giống như thợ xăm thường làm khi cân nhắc về một “nét mực” sắp vĩnh viễn nằm trên da người khác.
Và khi đối diện với ánh mắt kia – yên tĩnh, cẩn trọng, mang theo chút gì đó của người đã quen sống trong sự nghiêm cẩn – cô lại mở miệng, nói điều mà lẽ ra sẽ không nói
“Tên ai?” Cô hỏi, giọng vẫn không đổi, nhưng thấp hơn một chút. Như thể đã nhìn ra trong mắt anh không phải là ý định bốc đồng.
Cố Dụ Trầm cụp mi nhẹ. Một giọt nước mưa rơi từ tóc anh xuống vạt áo vẫn còn khoác hờ.
“Em trai tôi.” Một giây sau, anh khẽ đáp.