Tạ Vãn Tình không hỏi thêm.
Cô quay lưng lại, đặt khăn lau xuống bàn inox. Một tay vén lại tóc ra sau tai, ánh mắt lướt qua cuốn sổ hẹn nằm mở một nửa, như thể đang che giấu phần nào lịch trình của chính mình.
“Tiểu Ái.” Cô gọi, giọng không lớn, nhưng đủ để người trong phòng phía sau nghe rõ.
Cánh rèm vải màu khói được vén lên.
Một cô gái trẻ bước ra, tóc búi cao, mặc áo thun đen in logo tiệm. Khuôn mặt bầu bĩnh sáng sủa, đôi mắt nhanh nhạy lập tức quét qua người khách vừa bước vào.
Ngay giây đầu, cô khựng lại một chút.
Người đàn ông trước mặt không giống tuýp khách thường ghé tiệm – anh mặc áo sơ mi quần tây, tóc vẫn còn hơi ướt vì mưa, ngũ quan sắc nét, mũi cao, sống lưng thẳng tắp. Một sự chỉn chu không cần nói mà ai cũng nhìn ra.
Đẹp trai.
Đẹp trai một cách yên tĩnh, khiến người ta chẳng dám trêu đùa.
“Chị?” – Tiểu Ái quay sang hỏi nhỏ.
“Ra đây, điền thông tin khách.” – Tạ Vãn Tình đáp, không ngẩng đầu.
Cố Dụ Trầm đưa mắt nhìn cô. Cô vẫn đeo khẩu trang y tế màu đen – loại vải dày che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lạnh và sáng dưới hàng mi dài, ánh nhìn sắc như cắt thẳng vào khoảng trống giữa hai người.
Ánh đèn vàng dịu phủ lên vóc dáng cô – cao vừa phải, mảnh khảnh, nhưng lại toát ra một khí chất khó chạm đến. Không gợi cảm, không yếu đuối, cũng không ngạo nghễ… chỉ đơn giản là lặng lẽ và kín kẽ – như thể luôn giữ một khoảng cách vô hình với thế giới ngoài kia.
Tay đeo găng mỏng màu xám tro, cổ tay lộ một vết xước cũ, có lẽ là do va vào cạnh bàn mấy hôm trước.
Áo phông ôm vừa, tạp dề da treo lỏng ở thắt lưng, giày đế mềm không gây tiếng động.
Cô không nói nhiều.
Khi nhìn anh, cũng không biểu cảm.
Chỉ có ánh mắt – mang theo một chút tò mò, một chút cẩn trọng.
Tiểu Ái lấy hồ sơ và bút mực đen đặt xuống bàn kính.
“Anh cần điền họ tên, số điện thoại, nghề nghiệp và vị trí hình muốn xăm. Nội dung cụ thể thì chị Vãn Tình sẽ tư vấn thêm.”
Cố Dụ Trầm nhẹ gật đầu. Anh cầm bút, viết chậm rãi. Nét chữ cứng cáp, ngay ngắn như chữ viết trong hồ sơ bệnh án – mang theo thứ kỷ luật vô hình.
Đến mục “Nghề nghiệp”, anh không do dự:
Bác sĩ
Tiểu Ái thoáng trợn mắt.
“Bác sĩ thật luôn…” – cô thì thầm, nửa kinh ngạc nửa thán phục.Cô từng thấy nhiều người đàn ông đến xăm: nghệ sĩ, dân phượt, doanh nhân, cả mấy tay chơi tattoo chuyên nghiệp… nhưng một bác sĩ , lại còn đẹp trai, thì đúng là lần đầu.
Đến mục “Vị trí xăm”, anh hơi ngập ngừng.
“Anh chưa từng xăm bao giờ đúng không ạ?” – Thấy dáng vẻ lưỡng lự của anh, Tiểu Ái vừa ghi chép vừa tò mò hỏi.
“Chưa,” anh đáp, giọng chậm rãi. “Tôi… vẫn chưa biết nên xăm ở đâu.”
“Không cần gấp đâu ạ. Anh có thể gửi vài ý tưởng sơ bộ trước. Chị Vãn Tình sẽ phác vài mẫu phù hợp, rồi hẹn anh đến tư vấn kỹ hơn.”
“Vãn… Tình?”
Cố Dụ Trầm khẽ lặp lại hai âm đó trong lòng.
Một cái tên vừa xa lạ vừa dịu dàng, như mực chảy trong nước – không màu mè nhưng khiến người ta muốn ngắm lâu thêm một chút. Anh không phản ứng gì, chỉ gật đầu khẽ như thói quen, nhưng ánh mắt lại dừng lại nơi chiếc bàn làm việc phía bên trong – nơi cô gái ấy đang đứng, tay vẫn cầm bút chì than, nét mặt trầm tĩnh như thể cả thế giới ngoài kia không liên quan đến mình.
“Tạ Vãn Tình.”
Tiểu Ái như chợt nhớ ra điều gì, bổ sung với một nụ cười nhỏ:
“Là chị chủ tiệm đấy ạ. Cũng là người trực tiếp vẽ và xăm.”
Cố Dụ Trầm không nói gì thêm.
Nhưng khi cúi đầu ký tên xác nhận lịch hẹn, nét chữ của anh vô thức chậm lại — như thể muốn khắc ghi cái tên vừa nghe được vào đâu đó sâu hơn ký ức.
Anh gật đầu.
“Nếu có bản phác thảo ý tưởng hay điều chỉnh gì, anh có thể gửi qua WeChat hoặc Zalo trước buổi hẹn. Tiểu Ái sẽ gửi mã QR cho anh.” Lúc này Vãn Tình mới khẽ nói
Tiểu Ái lập tức rút điện thoại, đưa ra một tấm thẻ nhỏ có in mã QR, kèm theo một nụ cười chuyên nghiệp.
Trước khi rời đi, Cố Dụ Trầm khẽ nghiêng người cúi đầu, anh nở nụ cười dịu dàng.
“Cảm ơn.”
Tạ Vãn Tình ngẩng lên – ánh mắt họ lại chạm lại.
Cô cảm giác có thứ cảm xúc rất khó gọi tên đang lan ra chậm rãi giữa khoảng cách tưởng chừng rất gần… nhưng lại rất xa.
Tiếng chuông gió vang lên khi cánh cửa đóng lại.
Bên ngoài, mưa vẫn chưa tạnh.
Nhưng trong tiệm, như có một thứ gì đó đã bắt đầu tan ra – không phải mực, không phải ký ức – mà là một nhịp đập cũ đang được khơi lại, rất khẽ.
Cánh cửa kính khép lại, chuông gió treo đầu khung kêu khẽ một tiếng lanh lảnh.
Tiểu Ái nhìn theo bóng lưng cao lớn đang khuất dần dưới màn mưa lất phất, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú. Cô quay sang nhìn Vãn Tình, khuôn mặt hiện rõ vẻ tò mò không che giấu.
“Chị… chị thấy không? Bác sĩ đó nha, đó nha! Mà lại còn đẹp trai dịu dàng như thế.…”
Vãn Tình không đáp, chỉ cất lại cuốn sổ hẹn và lau khay đựng dụng cụ trên bàn. Động tác vẫn bình tĩnh và đều đặn, như thể những lời trêu đùa của Tiểu Ái là gió thổi qua tai.
“Lúc đi ra, ảnh còn cúi đầu cảm ơn nữa. Lịch sự muốn xỉu. Mà chị để ý không? Giọng ảnh nhẹ ghê luôn, kiểu… trầm trầm, dịu dịu, đúng chuẩn bác sĩ mà thiếu nữ bọn em hay mơ mộng á.”
“Làm việc đi.” – Vãn Tình nói, giọng không nhanh không chậm.
“Nhưng mà chị ơi, lần này chị phá lệ cũng vì người đẹp mà, đúng không? Đúng không”
Tạ Vãn Tình dừng tay một chút.
Không nói gì.
Nhưng trong ánh mắt cô lúc đó, có thứ gì đó vừa thoáng hiện – một tia sáng mờ mờ, không rõ là do ánh đèn phản chiếu, hay do một suy nghĩ nào vừa lướt qua.
Rồi cô lại bình thản quay đi, tiếp tục lau khô chiếc khay, miệng khẽ nhếch lên:
“Em đọc ngôn tình nhiều quá rồi đấy.”