Bệnh viện X, sáng thứ Ba.
Trên tầng bảy của khoa tim mạch, không khí đặc quánh bởi tiếng giày bước nhanh, tiếng máy theo dõi nhịp tim và cả những cuộc điện thoại gấp gáp giữa các y tá.
Cố Dụ Trầm vừa kết thúc buổi khám sáng. Anh tháo găng tay cao su, bỏ khẩu trang vào khay xử lý rồi bước về phòng nghỉ phía cuối hành lang.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính dài, rọi xuống chiếc bàn làm việc của anh, nơi có một ly cà phê đã nguội và chiếc điện thoại nằm úp.
Anh ngồi xuống, chậm rãi lật sổ theo dõi bệnh án rồi bất giác dừng lại, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình điện thoại, mở mục danh bạ, mục đã lưu từ hôm qua.
“Tiệm Xăm Tịch Mặc”
Tối qua, sau khi quét mã QR, anh đã vào trang cá nhân của tiệm.
Không quá cầu kỳ.
Chỉ vài tấm ảnh chụp không gian phòng xăm – nền xi măng mài nhám, ánh sáng vàng dịu, giá để kim và mực sắp xếp như phòng thí nghiệm nhỏ. Có cả vài mẫu phác thảo — đường nét đơn giản, mạch cảm xúc rõ ràng, không chạy theo xu hướng mà giống như thứ được cắt ra từ một câu chuyện chưa kể.
Anh nhớ đến dáng người đeo khẩu trang ấy — ánh mắt sắc, giọng nói trầm nhưng dịu, và cách cô giữ mọi thứ ở khoảng cách đủ để không ai chạm đến.
Anh không hiểu vì sao mình lại lưu ý đến cô như vậy.
Chỉ là… từ khi rời tiệm hôm qua, có điều gì đó trong anh đã trôi khỏi nhịp sống thường ngày — như một dòng nước vừa tách khỏi quỹ đạo, nhẹ nhàng nhưng không thể quay lại.
Anh mở ứng dụng chat.
Cuộc trò chuyện vẫn trống.
Tiểu Ái đã gửi ảnh chụp hồ sơ đăng ký, lời dặn đơn giản:
“Nếu anh có ý tưởng mẫu, có thể gửi tại đây. Chị Vãn Tình sẽ phản hồi sớm.”
Cố Dụ Trầm nhìn dòng chữ ấy rất lâu, như đang cân nhắc viết gì. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn chỉ gõ một dòng:
“Tôi đang nghĩ đến một hình xăm là tên em trai. Không biết nên để kiểu chữ như thế nào, ở vị trí nào thì hợp.”
Dấu ba chấm nhấp nháy hiện lên dưới góc phải, rồi biến mất.
Không có hồi âm ngay.
Anh đặt điện thoại xuống, nhìn bảng phân công trực được dán trên vách tủ.
Hôm nay anh trực ca chiều. Nghĩa là… sau sáu giờ, anh lại có một buổi tối trống. Và trong khoảng trống đó, anh bỗng nhận ra mình đang mong đợi một thứ gì đó ngoài bệnh án, ngoài những ca mổ — một tin nhắn, một phản hồi từ một người phụ nữ mà anh thậm chí chưa thấy rõ mặt.
Một người phụ nữ đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt mang theo cả một thế giới.
Tin nhắn đến vào khoảng gần năm giờ chiều.
Lúc ấy Cố Dụ Trầm vừa thay xong áo blouse, chuẩn bị rời phòng trực.
“Tên là một chi tiết đặc biệt. Nếu muốn hình đơn giản, anh có thể chọn kiểu chữ viết tay hoặc nét khắc cổ điển. Mỗi kiểu đều có cách thể hiện riêng.”
“Nếu anh rảnh, có thể ghé lại tiệm để xem vài bản mẫu tôi phác. Tôi sẽ để thời gian trống tầm 6 rưỡi tối nay.”
– Tạ Vãn Tình
Không lời chào, không emoji, không dấu chấm thừa.
Chỉ một tin nhắn rõ ràng, ngắn gọn — như chính con người cô. Nhưng không hiểu sao, đọc xong, anh lại khẽ mỉm cười.
Cố Dụ Trầm đến sớm mười phút. Trời vừa tạnh mưa, hiên trước tiệm còn đọng vài vệt nước. Anh đứng đó một lúc, mắt nhìn bảng hiệu đơn giản với đường nét chữ thủ công, thầm nghĩ nơi này dường như không giống một tiệm xăm – mà giống một khoảng dừng tĩnh lặng trong thành phố luôn vội.
Khi anh đẩy cửa bước vào, không gian bên trong vẫn tĩnh lặng như lần trước.
Tiếng chuông gió khẽ vang, kéo theo tiếng bước chân vọng từ phía sau rèm.
Tạ Vãn Tình bước ra.
Cô không còn đeo khẩu trang. Gương mặt lần đầu được thấy rõ – là sự thật thay vì chỉ là tưởng tượng qua đôi mắt. Da không quá trắng, nhưng mịn và đều màu. Lông mày mảnh, sống mũi thẳng, đôi mắt trầm và sâu, ánh nhìn mang chút mỏi mệt sau một ngày dài. Mái tóc đen cột gọn, có vài sợi bung rối ở thái dương. Áo thun màu xám đậm, viền cổ áo thấp để lộ đường xương quai xanh gầy nhưng rắn rỏi.
Một vẻ đẹp không cầu kỳ. Nhưng có gì đó nơi cô khiến người khác không thể không chú ý – không phải vì vẻ ngoài, mà vì sự im lặng trong từng cử chỉ. Như thể cô sống tách biệt với sự ồn ào ngoài kia.
“Anh đến hơi sớm” – Giọng cô nhẹ, không lên xuống nhiều, mang theo âm trầm khàn sau cả ngày nói ít.
Anh gật đầu, cười đùa nói.
“Trễ sợ mất lượt.”
Tạ Vãn Tình không đáp, chỉ xoay người về phía giá sách, lấy một tập bản vẽ được kẹp gọn trong bìa nhựa.
“Ở đấy có ba mẫu như đã gửi qua tin nhắn. Nếu anh muốn chỉnh chi tiết nào thì có thể nói.”
Cô trải từng tờ lên mặt kính bàn — giấy can, nét mực đậm nhạt rõ ràng, từng đường viền đều mang cá tính riêng.
Cố Dụ Trầm không ngồi ngay. Anh đứng, tay chạm nhẹ vào viền bàn, ánh mắt lướt qua từng bản vẽ.
Một mẫu dạng đường mảnh tối giản. Một mẫu chữ đan cách điệu với hình kim. Một mẫu mang hơi hướng cổ điển, có phần gồ ghề của những vết sẹo cũ.
Anh chọn mẫu thứ ba.
“Có thể đặt ở tay không?”
Cô nhìn anh – ngắn, gọn.
“Cẳng tay trong hay ngoài?”
Anh đưa tay trái lên, xoay nhẹ cổ tay, rồi chỉ vào phần dưới gần khuỷu tay.
“Ở đây.”
Cô gật đầu, kéo ghế.
“Chỗ đó vừa đủ. Không sát mạch máu, ít đau hơn.”
Anh ngồi xuống. Tay đặt lên mặt kính, bàn tay mở ra thoải mái, như thể đã tin tưởng cô hoàn toàn — không chỉ vì là khách, mà vì sự yên tĩnh cô mang theo trong từng cử chỉ.
Tạ Vãn Tình lật thêm một bản vẽ phụ, đối chiếu tỉ lệ. Giọng cô vẫn bình thản:
“Cần hẹn một buổi riêng.”
Cô không nhìn anh, chỉ trượt ngón tay dọc lịch làm việc đặt bên góc bàn.
“Ca của tôi kín đến hết tuần. Tối thứ Năm tuần sau có thể xăm, nếu anh không bận.”
“Không bận.” – Anh trả lời ngay, giọng thấp và chắc.
Một nhịp sau đó, anh mới nhận ra mình vừa nói quá nhanh. Đến mức không buồn kiểm tra lại lịch trực của mình.
Cố Dụ Trầm là kiểu người sống có tổ chức. Lịch làm việc của anh vốn kín, từng buổi họp, từng ca trực đêm đều được đặt vào ứng dụng cá nhân – không bao giờ để lỡ.
Vậy mà khi cô vừa dứt lời, anh đã buột miệng đồng ý. Như thể việc sắp xếp lại mọi thứ chỉ để có mặt ở tiệm nhỏ này vào tối hôm đó là điều hiển nhiên.
Sự vội vàng đó khiến chính anh thoáng ngạc nhiên về bản thân.
Lần này, anh không cố giải thích hay nói đỡ. Chỉ im lặng, hơi nhếch môi như mỉm cười một mình – không rõ vì chính cô, hay vì mình.
Tạ Vãn Tình không để ý. Hoặc có để ý, cũng không phản ứng.
Cô ghi chú nhanh vào góc giấy, sau đó mới ngẩng lên.
“Thứ Năm tuần sau, bảy giờ tối. Nếu có thay đổi, báo sớm giúp tôi.”
Nghe cô nói xong anh dừng một chút, khẽ nghiêng đầu nhìn cô, giọng thấp hơn một chút – không mềm, nhưng đủ quan tâm.
“Cô hôm nay trông hơi mệt.”
Tạ Vãn Tình ngẩng lên. Ánh nhìn của cô dừng lại ở anh một khắc ngắn – đủ để nghe thấy điều gì đó lặng lẽ trong giọng nói kia, nhưng không đủ để phân định rõ là gì.
“Bình thường thôi.” – Cô đáp.
“Làm việc liên tục vài tiếng thì ai cũng vậy.”
Anh không nói gì thêm.
Chỉ là khi cô quay sang dọn lại bản vẽ, anh vẫn dõi theo chuyển động của bàn tay ấy – những ngón tay dài, móng cắt gọn, khớp tay có vết mực còn chưa rửa hết.
Một đôi tay đã xăm cho bao người – và sắp vẽ dấu mực đầu tiên lên tay anh.
“Thứ Năm… nếu hôm đó mệt, có thể dời lại.”
Câu nói bật ra nhẹ, như không có trọng lượng. Nhưng lại khiến cô khựng tay một giây.
Không ai từng hỏi cô như thế cả. Không phải khách, cũng không phải người quen.
Không phải kiểu hỏi thăm xã giao, mà như thể anh thật sự sẵn sàng chờ – vì cô.
Cô không trả lời. Chỉ gập tập bản vẽ lại, ngẩng lên.
“Thứ Năm, bốn giờ chiều. Anh nhớ đến đúng giờ.”
Cố Dụ Trầm khẽ gật đầu. Khi đứng dậy, tay anh vô thức vuốt nhẹ cổ tay trái – nơi sắp có dấu mực đầu tiên sau từng ấy năm.
Trước khi rời đi, anh ngoảnh lại.
“Cảm ơn vì hôm nay.”
Không phải vì bản vẽ.
Mà vì một lần gặp lại, giữa hai người từng xa lạ, mà ánh mắt đã có chút nhận ra nhau