Từ sau đêm đó, Cố Dụ Trầm bắt đầu gửi tin cho cô nhiều hơn — có lúc là một lời hỏi thăm ngắn gọn vào đầu ngày, khi là một bức ảnh chụp bầu trời buổi sáng qua cửa sổ bệnh viện. Có khi là vài dòng trầm lặng gửi đến vào lúc khuya, sau ca mổ kéo dài.
Nhưng Tạ Vãn Tình lại không phải kiểu người dễ bị cuốn theo. Có những hôm cô cầm điện thoại thì nhắn lại đơn giản, có hôm thì cô bị cuốn theo công việc nên cũng không xem tin nhắn.
Tựa như vẽ ranh giới, nhưng không hề đẩy anh ra xa.
Và Cố Dụ Trầm cũng không lùi bước.
Đến cuối tuần, một buổi chiều nắng dịu nhẹ trải khắp mọi ngóc ngách. Hôm nay, Cố Dụ Trầm quyết định tan làm sớm hơn thường lệ. Anh đứng trước gương, cẩn thận chỉnh lại cổ áo sơ mi, tay khéo léo xắn lên đến khuỷu để lộ chiếc đồng hồ kim loại ánh bạc tinh tế trên cổ tay. Chiếc áo blouse trắng đã được cởi gọn gàng, thay vào đó là sơ mi màu xám phẳng phiu, vừa lịch sự, vừa nhẹ nhàng, không quá cầu kỳ.
Y tá Trương đứng gần đó, ánh mắt tò mò và lấp lánh, nhẹ giọng hỏi:
“Ủa? Hôm nay bác sĩ Cố không có ca tối à?”
Anh đáp, giọng trầm ấm nhưng đầy ẩn ý:
“Không. Hôm nay tôi có hẹn.”
Tiếng xì xào nhỏ nhẹ của các y tá vẫn vang lên phía sau khi anh bước đi, nhưng Cố Dụ Trầm không ngoảnh lại. Anh bước chậm rãi qua hành lang, bước ra bãi đỗ xe. Lái xe qua những con phố thân quen, anh hướng về tiệm xăm của cô
Chiếc chuông gió trên cửa kính phát ra tiếng leng keng khi anh đẩy cửa bước vào.
Không gian bên trong mang hương thơm tinh dầu dịu nhẹ, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên các bức tranh treo tường, phần lớn là những hình xăm nghệ thuật mang nét trừu tượng và sâu sắc. Tiếng máy xăm ở góc trong vẫn còn vang lên khe khẽ.
Tiểu Ái, cô thợ phụ trong tiệm, là người đầu tiên ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính. Khi thấy anh, cô có vẻ ngạc nhiên:
“Bác sĩ Cố… Sao hôm nay anh lại đến đây ạ?” – Cô tò mò hỏi vì cô nhớ lịch hẹn xăm cho anh là 4 ngày nữa
Cố Dụ Trầm hơi gật đầu, ánh mắt vẫn dõi về phía cánh cửa phòng làm việc bên trong — nơi Tạ Vãn Tình đang xăm cho khách.
“Chị chủ của em hôm nay có ở đây không?” anh nói. “Anh đến tìm cô ấy.”
Không khí như ngưng lại một chút. Tiểu Ái khẽ liếc về phía phòng trong, cười nhẹ, không nói thêm gì — chỉ xoay người lấy ly nước đặt lên bàn, mời anh ngồi chờ.
“Chị ấy sắp xong ca. Anh ngồi đợi chút.”
Cố Dụ Trầm ngồi xuống, tay đặt nhẹ lên đầu gối, ánh mắt không ngừng lướt qua từng nét vẽ trên tường, rồi dừng lại ở bức tranh phác họa chân dung một người phụ nữ nghiêng đầu, đôi mắt nửa khép nửa mở, ánh nhìn sâu thẳm.
Có thứ gì đó trong bức tranh ấy khiến anh cảm thấy quen thuộc đến lạ.
Giống như cảm giác về một người anh chưa từng hiểu hết — nhưng lại không muốn ngừng bước đến gần.
Tạ Vãn Tình bước ra từ phòng làm việc, dáng người cô mảnh mai, hơi mệt mỏi nhưng vẫn giữ được nét kiên cường khó nhầm lẫn. Ánh sáng từ đèn trong tiệm hắt lên, làm nổi bật từng đường nét thanh thoát trên khuôn mặt cô — gò má cao, đôi mắt sắc lạnh như gió mùa đông, và làn da trắng nhợt pha chút hồng nhẹ sau một ngày dài làm việc. Tóc cô vẫn còn vương vài sợi mồ hôi dính nhẹ trên trán, ánh mắt sắc lạnh vốn có lúc này ẩn chứa chút phảng phất mệt nhọc, vai cô khẽ thả lỏng sau một buổi làm việc căng thẳng.
Trong khoảnh khắc ấy, Cố Dụ Trầm thấy một vẻ đẹp khác thường — không phải sự rực rỡ hay ngọt ngào, mà là sự mạnh mẽ chịu đựng, cái lạnh lùng như chiếc khiên che chở. Ánh mắt Tạ Vãn Tình dừng lại tại chiếc bàn ngoài phòng khách lộ rõ vẻ thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Dụ Trầm ngồi đó. Cố Dụ Trầm bước đến gần, giọng nói trầm thấp mang theo chút trách móc xen lẫn kiên nhẫn:
“Em không trả lời tin nhắn tôi.”
Tạ Vãn Tình ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt chạm vào gương mặt anh — gương mặt điển trai một cách bất công, với sống mũi cao, đôi mắt sâu và chiếc cằm sắc nét như được điêu khắc. Cô khẽ bặm môi, trong lòng âm thầm chửi thầm một câu “cái đồ yêu nghiệt này”. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, giọng nói mang chút lạnh lùng quen thuộc:
“Tôi không hay cầm điện thoại.”
Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt u uất như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích. Cái kiểu yên lặng chịu đựng ấy và tỏ vẻ đáng thương.
Một lúc sau, anh khẽ nghiêng đầu hỏi:
“Em xong việc chưa? Đi ăn với tôi.”
Tạ Vãn Tình suýt nữa thì thở dài. Trong đầu cô lập tức hiện lên hàng tá lý do để từ chối — nào là còn phải kiểm tra thiết bị, dọn dẹp góc làm việc, chuẩn bị sổ sách cho ca sáng mai… Nhưng khi ánh mắt cô vô tình lướt qua gương mặt anh — thì những lời từ chối lại nghẹn lại nơi cuống họng.
Trái tim cô như có một sợi tơ mềm nào đó khẽ gảy lên một nốt mỏng manh.
Cuối cùng, cô hơi né ánh mắt anh, giọng nhỏ lại, mềm hơn một chút:
“Tôi... đi thay đồ đã.”
Nói rồi, cô xoay người bước về phòng nghỉ, dáng vẻ vẫn thản nhiên, nhưng bước chân lại không còn kiên định như thường ngày. Cánh cửa khép lại sau lưng, để lại Cố Dụ Trầm đứng đó, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt mang chút sáng vui lặng lẽ — như vừa chạm được vào một vết nứt nhỏ trong lớp băng bao quanh cô.
Cửa phòng nghỉ mở ra, Tạ Vãn Tình bước ra ngoài. Cô đã một chiếc blazer dáng lửng màu be nhạt khoác hờ bên ngoài váy slip dress lụa satin màu rêu khói. Làn vải bóng nhẹ ôm lấy vóc dáng mảnh mai, vừa kín đáo vừa gợi cảm, tóc dài buông tự nhiên sau lưng. Làn da cô vẫn mang chút ánh hồng sau khi rửa mặt, gò má ửng nhẹ như sương chiều phai nắng. Trông cô lúc này không còn vẻ lạnh lùng như trong tiệm làm việc, mà lại mang một chút lười biếng, một chút tùy ý khiến người ta không dời được mắt.
Cô quay sang nhìn Tiểu Ái, giọng dặn dò:
“Chị về trước, em khóa sổ giúp chị nhé. Đồ nghề để nguyên mai chị dọn.”
Tiểu Ái gật đầu, ánh mắt lướt nhẹ qua người đàn ông đang chờ gần cửa, rồi nhìn về phía Tạ Vãn Tình, nửa cười nửa trêu
Tạ Vãn Tình không đáp, chỉ liếc nhẹ một cái như cảnh cáo rồi xoay người bước ra khỏi quầy. Cố Dụ Trầm vẫn đứng chờ ở đó, ánh mắt anh dừng lại trên người cô vài giây, lặng lẽ nhưng rõ ràng.
Họ cùng nhau rời khỏi tiệm, ánh nắng hoàng hôn cuối ngày hắt qua những ô cửa kính, kéo bóng hai người dài xuống mặt sàn — như một lời ám chỉ dịu dàng của định mệnh rằng có điều gì đó đang khẽ khàng dịch chuyển.