Căn phòng ở góc cuối có một khung cửa sổ lớn hơn hẳn hai căn phòng còn lại, nhìn thẳng ra con đường trải dài phía bên ngoài căn nhà. Cô ngồi xuống chiếc thảm lông mềm mại trải dưới sàn, ngay cạnh cửa sổ. Cô ôm lấy chiếc gối đặt trên thảm, tựa vào kính và ngắm nhìn ra bên ngoài.
Thực ra từ bé, cô đã luôn yêu thích sự yên tĩnh. Việc trở thành một diễn viên hoàn toàn là ngoài ý muốn của cô.
Ngay từ năm đầu đại học, cô đã thường xuyên chụp ảnh cho các tạp chí. Năm thứ hai đại học, bỗng nhiên một người đàn ông tìm đến cô, đưa cho cô danh thiếp và giới thiệu mình là thành viên đoàn làm phim. Ông ta ngỏ ý mời cô đóng một vai phụ trong bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết, do một đạo diễn nổi tiếng sản xuất.
Ngay lúc đó, ý tưởng của cô chính là từ chối. Cô luôn có sự phản kháng mãnh liệt với những thứ thuộc về giới giải trí. Việc cô đi chụp ảnh bìa tạp chí chỉ để kiếm tiền gửi về cho bố mẹ, để cô đỡ bị làm phiền bởi các cuộc gọi “dạy bảo” bất tận của bà nội và bố mẹ mà thôi.
Nhưng đoàn làm phim đó rất kiên nhẫn với cô, họ nhận thấy được sự phản kháng trong thái độ của cô, nên đã cử một người phụ nữ có gương mặt hiền lành, phúc hậu đến gặp cô. Đó là một chị gái hơn tuổi cô một con giáp. Chị rất biết cách nói chuyện, luôn đánh trúng vào điểm yếu tâm lý của cô, rồi vuốt ve an ủi.
Lớn đến từng này, cô chưa khi nào được đối xử như vậy. Chị bảo rằng cô có vẻ ngoài mong manh, dễ vỡ, bất cứ ai nhìn thấy đều muốn giang tay che chở cho cô.
Cô bật cười chua xót, vậy mà suốt hai mươi năm trên cuộc đời này, cô mới luôn là người phải mở vòng tay che chở cho người khác.
Là chị cả trong nhà, cô luôn phải lo lắng cho các em, giúp đỡ bố mẹ từ rất sớm. Thậm chí hai đứa em gái cô vẫn được nuông chiều nhiều hơn cô. Nhưng sống quá lâu như vậy, cô cũng quen rồi. Bỗng hôm nay, có người lại nói rằng muốn che chở cho cô, cô chỉ cảm thấy rằng chị ấy rất biết cách nói chuyện mà thôi.
Cô đã tâm sự cùng chị ấy rất lâu, nghe những thứ chị chia sẻ và đưa ra lời khuyên, trong một phút ấm đầu cô đã gật đầu đồng ý. Đó chính là khởi nguồn cho công việc diễn viên hiện tại của cô.
Cô đã trải qua năm năm trong nghề này. Mọi người rất yêu thương nên thường xuyên cho cô những cơ hội tốt, nhưng cô có cảm giác mình luôn khiến người ta phải thất vọng.
Cô không phải là người có tố chất nghệ sĩ, theo cô cảm nhận về bản thân là như vậy. Thời gian đầu, mỗi khi đứng trước người hâm mộ cô luôn muốn trốn chạy, kể cả khi cô đang tập trung vào vai diễn, nhưng xung quanh bỗng dưng tập trung nhiều người hâm mộ, là cô lập tức trở nên căng thẳng.
Cho nên rất nhiều lời nhận xét của khán giả trên mạng internet cô đều đọc, họ bảo cô có tài nguyên tốt nhưng diễn đơ, không bật lên để trở nên nổi tiếng hơn được, mãi chỉ là diễn viên hạng hai, hạng ba mà thôi.
Mỗi khi đọc những lời nhận xét đó, cô đều thực sự buồn bã. Nhưng cay đắng thay, bản thân cô lại cảm thấy những lời nhận xét đó không hề sai.
Tự cô cũng cảm thấy mình không phù hợp với nghề này, nhiều lần cô có ý định rút lui, đổi một nghề phù hợp với mình hơn.
Nhưng áp lực kinh tế từ gia đình đè nặng lên vai cô. Bố mẹ cô luôn tìm cách vừa đe dọa, vừa dỗ dành để cô tiếp tục làm diễn viên, tiếp tục cung cấp tiền lo cho tương lai em trai.
Điều đó khiến cô cứ lần lữa mãi mà chưa thể đưa ra lựa chọn cho bản thân.