Mộc Miên cứ ngồi bên cửa sổ trong căn nhà gỗ, thả hồn vào những suy nghĩ mông lung, rồi chợt nhận ra điều kỳ lạ. Cô đã ở đây quá lâu rồi, sao một giấc mơ có thể chân thật đến thế?
Cô vẫn ngửi thấy mùi hương đồng cỏ thoảng trong không khí, cảm nhận sự ấm áp và mềm mại của chiếc thảm lông dưới tay.
Đột nhiên cô tự nhéo tay mình thật đau. Đau? Cô cảm thấy đau trong mơ sao? Nỗi hoang mang, lo lắng của cô trào dâng.
Làm sao để cô quay về bây giờ? Mặc dù tự cô cảm thấy bế tắc với cuộc sống của bản thân, nhưng cô vẫn muốn quay về nha.
Bụp…
Ngơ ngác nhìn quanh, cô đã nằm trên chiếc giường quen thuộc trong khách sạn. Cô cứ nằm bất động như vậy, sợ rằng chỉ cần cử động một chút thôi, cô sẽ lại bị kéo về giấc mơ kỳ lạ kia.
Một lúc lâu sau, khi không có điều gì bất thường xảy ra, cô mới dám cựa quậy nhẹ nhàng. Trong đầu cô lại nảy ra suy nghĩ: “Liệu mình có đột nhiên biến về căn nhà đó không nhỉ?”
Và rồi... Bụp…
Chết tiệt! Cô lại quay về căn nhà, ngồi bên cạnh cửa sổ, hương thơm đồng cỏ trong không khí lại tràn ngập khứu giác cô.
Lần này, Mộc Miên không còn sợ hãi. Thay vào đó, cô bắt đầu suy nghĩ kỹ càng về những gì vừa xảy ra. Một suy đoán lóe lên trong đầu cô.
Cô thử nghĩ đến việc quay về khách sạn – và ngay lập tức, tiếng "Bụp!" lại vang lên, giây sau cô đã nằm trên giường khách sạn.
Thế là căn phòng vang lên tiếng bụp...bụp... liên tục, cùng với đó là hình bóng cô thoắt ẩn thoắt hiện. Người ngoài mà nhìn thấy cảnh này, chắc sẽ sợ chạy té khói.
Sau hai giờ thử nghiệm liên tục, Mộc Miên cảm thấy thấm mệt, đầu hơi ong ong. Cô nghĩ đó là tác dụng phụ khi di chuyển không gian quá nhiều.
Trời ạ! Vậy mà cô lại có vận may đến thế, đây chính là không gian linh tuyền trong truyền thuyết! Cô nằm trên giường, cười khúc khích đầy quái dị, niềm vui sướng không thể kìm nén.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt mọi thứ, cũng đã thử nghiệm cặn kẽ về không gian của mình, cô mới bình tĩnh lại, nghĩ tới viên ngọc cô vừa mua sáng nay.
Chắc chắn không gian đến từ viên ngọc ấy, nhưng hiện giờ cô không tìm thấy nó ở đâu cả. Cô đã lục tung căn phòng một cách cẩn thận để tìm kiếm nhưng vẫn không thấy.
Cô thử rời khỏi căn phòng, tìm một nơi vắng người để tiếp tục thử nghiệm. Cô vẫn có thể vào được không gian linh tuyền dù ở bất cứ đâu. Như vậy, khả năng cao là viên ngọc đang ở trên cơ thể cô, chỉ là cô chưa cảm nhận được nó mà thôi.
Cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, sẽ không ai có thể biết được về không gian này, nó thuộc về riêng cô.
Ngay khi hoàn toàn tiếp nhận việc mình có một không gian, cô đột nhiên nảy ra một kế hoạch táo bạo.
Có lẽ, không gian này sẽ giúp cô thoát khỏi sự kiềm kẹp của gia đình, thoát khỏi những rắc rối hiện tại đang vướng phải. Nó còn có thể hỗ trợ cô làm những điều mình mong muốn khi còn bé.
…
Ngày hôm sau, cô trả phòng khách sạn để trở lại thành phố K. Cô thường tự di chuyển mà không có trợ lý hay vệ sĩ đi cùng như những nghệ sĩ khác.
Điều đó là do cô thích sự tự do, cô muốn được ở một mình và cô cũng tự nhủ bản thân không phải ngôi sao nổi tiếng đến mức cần sự phức tạp như vậy.
Sau vài tiếng bay, cuối cùng cô cũng về tới nơi. Cô cần phải về nhà ngay lập tức để tắm rửa rồi ngủ một giấc thật đã đời.
Mấy tháng trời di chuyển khắp nơi để quay phim đã khiến cô vô cùng nhớ nhung chiếc giường thân yêu của mình.
Trước khi ra sân bay, cô đã ngụy trang cho mình rất kỹ càng. Nhìn bên ngoài không ai có thể nhận ra cô là diễn viên đã xuất hiện trên tivi cả.