Dưới sự thúc giục của chú Vương quản gia, cuối cùng An Du Bắc cũng thay đồ xong và chịu xuống ăn sáng. 
Thật ra ban đầu cậu cũng không muốn ăn, giờ cũng sắp đến trưa rồi, còn ăn sáng nữa làm gì? Ăn gộp sáng trưa luôn không phải tiện hơn sao? 
Nhưng chú Vương lại không đồng tình với suy nghĩ đó. Ông ấy nghiêm túc nói: “Tiên sinh đã dặn, cậu chủ nhất định phải ăn sáng.” 
Bất đắc dĩ, An Du Bắc đành ngoan ngoãn xuống lầu. 
Khi đến bàn ăn, vừa thấy cháo hải sản và bánh bao nhân cua nóng hổi trên bàn, An Du Bắc lập tức cảm thấy đói bụng, thèm ăn hẳn lên. Hôm qua mới xuất viện, Quý Thương chỉ cho cậu ăn uống thanh đạm, hôm nay mới được ăn uống đầy đủ trở lại, đương nhiên cậu vui vẻ thưởng thức. 
An Du Bắc húp một thìa cháo, rồi cắn một miếng bánh bao nhân cua, thức ăn trôi xuống cổ họng ấm áp, làm lòng người cũng thấy dễ chịu. An Du Bắc cảm thấy như mình là người hạnh phúc nhất thế gian. 
Trước đây, cậu không bao giờ ăn sáng. Mỗi lần thức dậy là vội vội vàng vàng rửa mặt qua loa rồi chạy ra trạm tàu điện. Mỗi ngày chen chúc trong dòng người đông đúc đến mức buồn nôn, làm gì còn tâm trạng mà ăn sáng? Đến công ty rồi thì lại lao vào làm việc cho đến tận trưa mới được ăn. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play