Hạ Huỳnh gật đầu, điều đó khiến cô đối với Phong Quy Dã - người có thể quản lính gác cấp A mạnh mẽ càng thêm tò mò.

“Gào ——”

Tiếng hét thảm thiết bất chợt vang lên khiến Hạ Huỳnh bừng tỉnh.

Cách đó không xa, gã mập không còn ngồi ngây ngô cười như thường mà nhảy dựng lên vì đau, liên tục giậm chân:

“Mẹ nó, đau tận… trứng!”

Ở phía trước, người phụ nữ nhã nhặn rùng mình, run rẩy lẩm bẩm:

“Đau quá…”

Chỉ có Hạ Huỳnh là thấy được bên cạnh gã mập có một con gấu trúc cao hơn cả người trưởng thành đang đứng im. 

Nó vươn móng vuốt đầy lông xù vào đầu gã mập, moi ra một vật thể tinh thần chưa thành hình: đó là một khối “thịt” màu xám nhạt giống như thể bán sinh vật, mà mắt thường không thể thấy. Khối ấy nhanh chóng bị nhét vào miệng gấu trúc và bị nó nuốt chửng.

Ăn xong, gấu trúc vui vẻ chuyển sang chỗ người phụ nữ kia, thọc vuốt vào đầu cô ấy moi ra một khối “thịt”tương tự rồi tiếp tục thưởng thức.

Con gấu trúc như đang chìm đắm trong bữa tiệc mỹ vị, vui vẻ móc từng “bộ óc thịt” rồi nhai ngấu nghiến không dứt.

Thực thể tinh thần ô nhiễm lấy tinh thần lực làm thức ăn. Nếu để lâu, nạn nhân sẽ dần bị biến đổi thành dạng “tín đồ” quái dị. 

Vì thế, với những người dẫn đường có tinh thần lực cấp B trở lên, sẽ làm một công việc vô cùng nguy hiểm khác của họ là tiến vào cảnh giới tinh thần của nạn nhân để dẫn dụ những tinh thể chưa hoàn chỉnh ra ngoài để lính gác tiêu diệt.

Lam Vũ lập tức lấy thiết bị kiểm tra đo lường, tiến hành kiểm tra mức độ ô nhiễm tinh thần trên thị dân vừa được cứu tỉnh.

Lam Vũ kinh hoảng:

“Chỉ số bình thường! Vẫn là bình thường! Hạ Thiếu úy, tinh thần vực của ngài thật sự trâu bò…”

Thậm chí không cần bất kỳ người dẫn đường nào khác hỗ trợ tiêu diệt triệt để, năng lực như vậy tuyệt đối là cấp A mới có thể làm được!

Hạ Huỳnh có chút mệt, khẽ ngáp một cái.

Thấy Phong Quy Dã mặt lạnh đi ngang qua, Hạ Huỳnh lên tiếng chào:

“Phong thượng úy, hợp tác vui vẻ nhé.”

Phong Quy Dã hơi khựng chân lại rồi sau đó tiếp tục bước đi mà không nói gì.

Hai phút sau, con gấu trúc quay lại, ngồi xuống cạnh Hạ Huỳnh, hài lòng mà đánh vài cái ợ no.

Cùng lúc ấy, con phố bắt đầu náo nhiệt trở lại, thị dân bắt đầu tranh cãi ồn ào, không khí sinh hoạt dần khôi phục.

“Hạ Thiếu úy, khu vực dưới phố đã ổn định, ngài có thể thu hồi tinh thần vực rồi.” 

Lam Vũ mừng rỡ thông báo:

 “Phía trên lầu đã có đội chi viện phụ trách.”

“Ừm.”

Hạ Huỳnh gật đầu đáp ứng rồi từ từ thu lại tinh thần vực.

Tinh thần vực giống như một chiếc lồng khổng lồ, khi Hạ Huỳnh vừa rút về, một chiếc lồng khác cũng lập tức mở ra, va chạm nhẹ vào tinh thần vực của Hạ Huỳnh.

Sắc mặt Hạ Huỳnh lập tức tái nhợt, đón nhận luồng khí lạnh sắc bén ập đến.

Con gấu trúc vừa đánh ợ no lập tức nhảy lên ôm lấy Hạ Huỳnh.

Đoàng!

Một tiếng nổ nhỏ bị gió lạnh cuốn đi, Phong Quy Dã đột ngột hét lên từ phía xe bọc thép:

“Ra ngoài mau!”

Chiếc xe bọc thép đầu tiên phát nổ, lớp pha lê bị thổi bay lộ ra hàng loạt xúc tu màu xanh lục đậm từ bên trong.

Ba lính gác bên trong bị đánh văng khỏi xe.

Một chùm xúc tu phóng ra, tấn công thẳng vào Phong Quy Dã ở phía trước.

Từ giữa đám xúc tu, một cặp mắt chi chít theo dõi Phong Quy Dã, lẩm bẩm những câu thần chú rối rắm, cố gắng xâm nhập vào não bộ của Phong Quy Dã.

Đối mặt với đợt tấn công, Phong Quy Dã không hề hoảng loạn. Gương mặt lạnh lùng bình tĩnh như thể dù Thái Sơn có sập trước mắt cũng không chớp, đôi mắt u tối lãnh khốc Phong Quy Dã lạnh lùng bóp cò.

Viên đạn đặc chế bắn thẳng vào trung tâm chùm xúc tu khiến khối thân thể màu xanh đậm bên trong nổ tung hóa thành từng mảng đen.

Chất màu đen nhanh chóng ăn mòn các xúc tu phía trước, khiến chúng rũ xuống như bị ruồng bỏ.

Đạn đặc chế chứa nguyên tố kim loại nặng – chì sẽ làm tê liệt thần kinh, phá hủy trung khu thần kinh của sinh vật bị bắn trúng. 

Với “tín đồ”, một phát trúng thân thể là đủ khiến chúng tử vong ngay tức thì.

Đáng tiếc, trước mắt “tín đồ” này có thể tự động… bẻ gãy tứ chi của mình.

“Có… có tín đồ! Là tín đồ ——!”

Dòng người lập tức hỗn loạn, ai nấy bỏ lại xe cộ mà tháo chạy tán loạn.

Tiếng lẩm bẩm cổ quái tràn vào tâm trí họ nhưng ngay sau đó một luồng khí ấm áp bỗng tràn qua đầu óc, giúp họ tỉnh táo rồi vội vàng tăng tốc bỏ chạy còn nhanh hơn lúc trước nữa.

Thứ sinh vật trong xe lồm cồm bò ra ngoài cửa sổ nhưng cái đầu đầy lỗ nhỏ của nó lại bị pha lê vô hình chặn lại, dù cố gắng cách nào cũng không chui ra được.

Phong Quy Dã quay lại, bước đến cạnh Hạ Huỳnh.

Sắc mặt Hạ Huỳnh tái nhợt như tờ giấy.

“Đó… là tín đồ sao? Nhìn thật kỳ quái.”

Hạ Huỳnh quay đầu dò hỏi Phong Quy Dã:

 “Chúng từng là con người thật à?”

“Bây giờ, bọn chúng chỉ là quái vật.” 

Phong Quy Dã lạnh lùng trả lời:

“Nó đã làm vỡ mũ giáp chặn ô nhiễm khiến cho năng lực tràn ra ngoài.”

Hạ Huỳnh trầm ngâm.

“Có liên quan tinh thần vực va chạm với tinh thần vực của tôi phải không?”

Mắt Phong Quy Dã lóe lên âm ngoan u quang.

“Sự va chạm giữa hai tinh thần vực tạo ra dao động, khiến mũ giáp vỡ tung. Sự việc lần này… không đơn giản chút nào.”

Đội chi viện Bạch Linh đã có mặt. 

Nhờ có tinh thần vực của Hạ Huỳnh phong tỏa xe, nhóm lính gác nhanh chóng khống chế “tín đồ”, áp giải chúng lên xe và lắp lại mũ chặn ô nhiễm mới.

Hạ Huỳnh dùng kênh liên lạc tinh thần hỏi Đơn Nhã:

“Ba vụ ô nhiễm tinh thần còn lại đã xử lý xong chưa?”

Đơn Nhã đáp:

“Không thể xem là đã giải quyết dứt điểm. Dù đã cắt được đường lan truyền ô nhiễm nhưng khí cầu rơi xuống đều trở thành vật chết, không phải nguồn gốc thật sự. Hiện tại, lính gác của giáo phái Ôn Trung đang truy đuổi người thả khí cầu.

Còn nữa, vì bùng phát liên tiếp nhiều vụ ô nhiễm, nội thành trở nên hỗn loạn. 

Những người dẫn đường không có nhiệm vụ đều bị yêu cầu ở yên trong ký túc xá. Hạ Thiếu úy, ngài nhất định phải về dưới sự hộ tống của lính gác.”

“Ừm, cảm ơn đã nhắc nhở.”

“Không có gì, đó là nhiệm vụ của tôi.”

Hạ Huỳnh lưu ý một điểm trong lời Đơn Nhã nói: từ “rơi xuống” cho thấy chỉ có khí cầu ở nơi cô đang đứng là tự phát nổ.

“Búp bê Tây Dương nên trở về tủ kính trưng bày rồi.”

Cách hai mét, Phong Quy Dã thu súng vào bao da bên hông, dường như ẩn ý nói với Hạ Huỳnh.

Hạ Huỳnh cau mày, khẽ nhăn mũi tỏ ý không vui, trong lòng chửi thầm Phong Quy Dã : qua cầu rút ván.

Đột nhiên, Hạ Huỳnh nở nụ cười ranh mãnh, để lộ hai chiếc răng nanh nhòn nhọn.

“Cùng Phong thượng úy hợp tác thật vui vẻ, không ngờ một ‘tiểu dương dù’ như tôi cũng có thể bảo vệ được mọi người.”

Gương mặt rực rỡ nở nụ cười, xinh đẹp đến chói mắt.

“Hiện tại công chúa muốn xuống sân khấu, hẹn ngày tái ngộ.”

Hạ Huỳnh gật đầu, nhẹ nhàng nhấc váy, khẽ nhún người thực hiện một lễ cúi đơn giản như một nàng công chúa thực thụ.

Sau cùng, Hạ Huỳnh xoay người rời đi, tà váy khẽ bay lên theo từng bước chân tiêu sái.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play