Thịt cháy đen mọc ra từng khối cơ bắp thon dài, quấn lấy nhau thành mạng lưới như một cái vỉ nướng khổng lồ.
“Búp bê phương Tây đẹp đẽ thì nên nằm im trong tủ kính mà trưng bày.”
Giọng nam đầy khinh miệt vang lên khiến Hạ Huỳnh không vui ngẩng đầu.
Đối diện là Phong Quy Dã, đôi mắt đen lạnh lẽo ánh lên tia sáng âm u, vết sẹo nơi lông mày như một mũi tên nguy hiểm vắt ngang gương mặt.
Phong Quy Dã nói: “Thế giới bên ngoài sẽ xé nát bộ âu phục của mấy người, thậm chí nghiền nát đi cả tay chân.”
Hạ Huỳnh nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm nghị kia trong chốc lát rồi chậm rãi đứng dậy, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, dịu dàng mà không mất phần ranh mãnh.
“Tôi không phải loại người nên nằm trong tủ kính. Không ai biết dưới lớp âu phục này tôi giấu loại vũ khí gì.”
Phong Quy Dã bất ngờ rút súng ngắn, chĩa thẳng vào Hạ Huỳnh.
Lam Vũ và Lôi sắc mặt lập tức thay đổi.
Thân người Hạ Huỳnh thẳng tắp, đối diện với họng súng nguy hiểm kia mà cô không hề né tránh, thậm chí còn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Phong Quy Dã.
Trong mắt Phong Quy Dã loé lên tia sáng lạnh.
Đoàng!
Một lọn tóc bên tai Hạ Huỳnh tung bay. Luồng khí nóng rát sượt qua sát da.
Ngay khoảnh khắc đó, phía sau lưng Hạ Huỳnh, một mảnh thịt đỏ bé xíu bị bắn văng xuống đất.
“Biết cách giấu một khối thịt đánh lén, chứng tỏ IQ không thấp.”
Phong Quy Dã liếc qua Hạ Huỳnh, giẫm mạnh lên khối thịt bị đạn đặc biệt phá huỷ hoạt tính, rồi lạnh lùng kết liễu thêm một lần nữa.
Lam Vũ thở phào nhẹ nhõm.
“Dọa chết tôi rồi, suýt nữa tưởng thượng úy Phong định bắn thiếu úy Hạ thật.”
Lôi đảo mắt quan sát xung quanh, lầm bầm cực nhanh:
“Làm loại chuyện kiểu này với lão đại, đâu có gì bất ngờ…”
“Thiếu úy Hạ!” Trong tai nghe, giọng Đơn Nhã bỗng trở nên sốt ruột.
“Chỗ cô vừa có tiếng nổ và tiếng súng, là đang đụng mặt thượng úy Phong? Hắn hiện tại dẫn theo bao nhiêu lính gác đi cùng vậy?”
“Có hai. Hắn và một cô lính gác nữa.” Hạ Huỳnh ngậm kẹo mút, giọng nhàn nhạt như thể chẳng có gì nghiêm trọng.
“Gì cơ? Hai người? Thật không đấy?”
“Nếu tôi nói dối thì đừng cho tôi đồ ăn vặt nữa.”
“Trời ơi! Vậy nghĩa là phía cô chỉ còn lại hai lính gác tham chiến à?"
Hạ Huỳnh cau mày, nghi hoặc:
“Không phải ba người sao?”
“Không…!” Đơn Nhã suýt nghẹn thở.
“Thượng úy Phong không phải lính gác. Anh ta là quân nhân bình thường có thể năng đặc biệt mạnh thôi.”
“Khụ ——” Hạ Huỳnh kinh ngạc suýt nữa nuốt tửng chiếc kẹo mút trong miệng.
Bộ dạng hắn - Phong Quy Dã cứ như kiểu “lão tử là vô địch thiên hạ”, ai ngờ thật ra Phong Quy Dã lại chỉ là một con người bình thường?
“Nhưng thượng úy Phong có thể dẫn một trung đoàn ở biên giới, lần này chắc chắn là có lý do đặc biệt. Thiếu úy Hạ, làm ơn phối hợp hành động cùng họ.”
“Được chứ.” Hạ Huỳnh nheo mắt lại, vẻ hứng thú hiện rõ trong ánh nhìn.
********
“Lính gác khác của chúng tôi – ‘Hỏa Hồ’ hiện đang truy theo người thả khí cầu. Nếu phát hiện gì sẽ báo về ngay.” Lam Vũ chia sẻ tình hình:
“Hiện tại chúng tôi xác định, những người bị khí cầu đỏ tác động sẽ rơi vào trạng thái đờ đẫn. Chúng tôi nghi ngờ ô nhiễm tinh thần được truyền qua con đường ‘nhìn chằm chằm’.”
“Tôi thấy giống như họ đang bị kéo vào một dạng ảo tưởng.”
Hạ Huỳnh vừa nói vừa quan sát Phong Quy Dã đứng cách hai mét.
“Thượng úy Phong lại không bị ảnh hưởng gì?”
Lúc này Phong Quy Dã đang ngẩng đầu, quan sát dân thường phía dưới khí cầu.
Lôi thừa cơ thì thào:
“Ý chí lão đại mạnh hơn lính gác bình thường cả trăm lần, mấy thứ ô nhiễm tinh thần thế này không ăn thua gì với lão đại đâu.”
“Anh ấy thật sự không phải lính gác?” Lam Vũ kinh ngạc hỏi.
“Thật đấy. Đám giáo quan trong đoàn từng định mổ não lão đại ra nghiên cứu mà.”
Nhưng phát hiện ánh mắt sắc lẹm của Phong Quy Dã quét tới, Lôi vội đánh trống lảng:
“Tôi đồng ý với lời nói của Thiếu úy Hạ, mấy người dân này cứ ngẩn ngơ cười suốt, nhìn y như đang chìm trong mộng tưởng đẹp đẽ nào đó.”
Vừa dứt lời, Lôi phát hiện Hạ Huỳnh đã tiến lại gần một người dân đang cười ngây ngô.
“Thiếu úy Hạ, cô định làm gì đấy?”
Chỉ thấy Hạ Huỳnh dùng sức véo má người kia như một đứa trẻ nghịch ngợm.
“Hạ Thiếu úy!!” Cả Lôi và Lam Vũ cùng giật mình thót tim.
Nhưng ngay cả khi bị kéo căng da mặt, người dân kia vẫn nở nụ cười ngây ngô đầy hạnh phúc.
“Ảnh hưởng quá sâu rồi.”
Hạ Huỳnh kết luận, rồi buông tay ra:
“Dù chúng ta có phá khí cầu cũng không gọi tỉnh họ dậy được . Chứng tỏ gốc rễ ô nhiễm nằm ở đám thịt kia.”
Hạ Huỳnh chợt nảy ra ý tưởng:
“Lôi, cô có khả năng phóng điện phải không?”
Lôi cười đầy tự tin, sau lưng cô hiện ra một luồng hồ quang điện, tạo thành hình thể một con lươn điện khổng lồ.
Tia chớp xanh nhạt rọi sáng gương mặt Hạ Huỳnh và Lam Vũ.
“Hút hồn thật đấy.” Hạ Huỳnh chân thành thốt lên.
【Hừ】
Sau lưng Hạ Huỳnh, gấu trúc tinh thần thể bất mãn chống nạnh, trừng trừng nhìn con lươn điện đang bơi lội sau lưng Lôi.
Tinh thần thể lươn điện vừa trông thấy con gấu trúc khổng lồ đen trắng kia liền cứng đờ, lặng lẽ dừng lại.
【Liếm】
Gấu trúc liếm môi.
Lươn điện lập tức run rẩy toàn thân.
“Ủa?” Lôi phát hiện tinh thần thể của mình sợ đến mức khẩn trương, liền nhanh chóng thu hồi lại.
“Lạ nhỉ, Tiểu Man đâu có hội chứng sợ xã giao đâu mà?”
“Cô có thể kiểm soát điện áp để không làm tổn thương người dân không?”
Hạ Huỳnh hỏi, tỏ vẻ ngó lơ như không nghe thấy tiếng gấu trúc thèm ăn sau lưng mình .
Lôi giật mình:
“Khoan đã, cô định… giật điện họ hả?”
“Nếu họ đang chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ, cho họ chút hiện thực sốc thẳng mặt để cắt đứt kênh truyền nhiễm. Không đúng sao?”
Có lẽ là ảo giác, nhưng Lôi thấy nụ cười của Hạ Huỳnh lúc này hơi… tà ác.
Không thể nào đâu.
Ai cũng nói người dẫn đường trong thành là kiểu dịu dàng, lương thiện, chu đáo mà.
Làm sao mà tà ác được?
Hạ Huỳnh cô ấy chỉ muốn cứu người nhanh hơn thôi.
“Phải làm nhanh lên. Đồng tử họ bắt đầu có gì đó khác thường rồi.” Phong Quy Dã cách đó hai mét nhắc nhở.
Nhận ra tình hình đang chuyển xấu, Lôi lập tức cắm USB dự trữ điện năng, phóng người ra giữa đường.
Lần này không cần điện áp quá mạnh.
Vài giây sau, Lôi phun USB về phía một người dân đang ngẩng đầu cười đờ đẫn.
Chiếc USB bay qua không trung, phát ra luồng điện bao trùm toàn bộ đường phố, giật cho từng người dân đang cười ngây dại rung lên bần bật.
Tia điện xanh dội xuống, xua tan tử khí u ám, đem lại sinh khí mạnh mẽ cho con phố.
Cùng lúc đó, toàn bộ người dân ngẩn ngơ đồng loạt run rẩy, nụ cười đông cứng lại trên mặt.
“Hạ Thiếu úy.” Lam Vũ ghé sát tai Hạ Huỳnh thì thầm.
“Lôi có tinh thần lực rất mạnh, có thể chính xác giật từng người bị ô nhiễm mà không gây tổn thương. Còn cả tinh thần thể siêu to kia nữa… Cô ấy chắc chắn là lính gác cấp A.”