Hiệu quả của vùng tràng vực tinh thần do Hạ Huỳnh dựng lên chỉ mang tính tạm thời, có thể ngăn chặn ô nhiễm lan rộng nhưng không thể giải quyết triệt để từ nguồn gốc.

“À, còn một vấn đề nữa.” 

Đôi mắt xanh lam của Hạ Huỳnh ánh lên vẻ ranh mãnh:

“Nếu phát truyền đơn cho công nhân, có lẽ họ sẽ không chỉ dừng lại ở một nơi. Đã gọi là hoạt động tuyên truyền, đương nhiên phải để cả thành phố đều biết thì mới hiệu quả.”

Sắc mặt hai người lính gác lập tức trở nên tái mét, nhanh chóng liên hệ với trung tâm chỉ huy chiến thuật.

Một trong hai người nữ lính gác đó triệu hồi linh thể cáo lửa, cùng nó lao về hướng các công nhân đang rút lui, tiến hành truy kích.

“Chào Hạ thiếu úy.”

Một luồng tín hiệu lạ được truyền đến tai nghe không dây của Hạ Huỳnh.

“Chào cô?” Cô vừa nói vừa đảo cây kẹo que trong miệng.

“Tôi tên là Đơn Nhã - là người phụ trách phân tích và truyền tải thông tin nhiệm vụ trong chiến dịch lần này. Xin lỗi vì đã kéo cô vào vòng xoáy tác chiến nhưng lần này cần cô phối hợp cùng lực lượng lính gác để ngăn chặn sự kiện ô nhiễm tinh thần vừa bùng phát.”

“Không sao. Dù gì thì cuộc sống thời gian này cũng khá nhàm chán.”

Đơn Nhã làm như không nghe thấy câu đó, tiếp tục nói:

“Hiện tại cô đang ở khu vực đường Vui Khỏe. Ngoài hai lính gác đang hộ tống cô, còn có một đoàn xe áp tải tín đồ. Trên xe gồm có năm lính gác, một trung úy cấp Phong và một tín đồ đội mũ giáp cách ly ô nhiễm.”

Hạ Huỳnh liếc nhìn nữ lính gác còn lại bên cạnh, mặt cô ấy căng thẳng, rõ ràng đang chịu áp lực lớn. “Rồi sao nữa?”

“Xin cô hãy phối hợp với lực lượng hiện trường để xử lý vụ bùng phát ô nhiễm tinh thần ở khu vực này.”

Hạ Huỳnh vừa dùng lưỡi đảo cây kẹo trong miệng vừa suy nghĩ:

 “Có phải do ‘Bạch Linh’ và các lính gác khác đang bận xử lý các điểm ô nhiễm khác không?”

“…… Đúng vậy. Và hiện giờ không tiện để điều thêm lính gác vào tràng vực tinh thần của cô.”

Nếu tùy tiện mở lối vào tràng vực đang phong bế, nguy cơ ô nhiễm tinh thần rò rỉ ra ngoài là rất cao.

“Chỗ khác cũng có khí cầu đỏ xuất hiện à?”

“Đúng vậy. Gần như đồng loạt.”

“Tổng cộng bao nhiêu điểm?”

Trong tai vang lên tiếng Đơn Nhã hít sâu:

 “Khắp nơi. Thành phố đang chuẩn bị phát cảnh báo cấp hai.”

Ô——

Từ không trung vọng xuống tiếng còi trầm và kéo dài, báo động toàn bộ cư dân thành phố có thần trí bình thường phải lập tức ở yên trong nhà trú ẩn.

Dưới tiếng còi, vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ.

Trong vùng tràng vực tinh thần gần như đông đặc, tiếng bước chân ấy như những chú cá bơi lội dưới nước, khiến Hạ Huỳnh và những người còn lại lập tức cảnh giác.

Nếu hai người trước đó trông như những học sinh ngoan bị dọa sợ thì hai người mới đến lại như học sinh cá biệt chẳng thèm để tâm.

Dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi tóc đen, tuấn tú nhưng lạnh lùng. Hàng lông mày sắc lẻm bị một vết sẹo cắt ngang, đôi mắt đen như mặt biển phẳng lặng che giấu những ghềnh đá ngầm. Tay anh ta mang găng da đen, áo lót huấn luyện bó sát cơ thể, bên ngoài khoác giáp chống đạn, làm nổi bật vòng eo rắn chắc. Hai bên hông đều đeo súng, quần túi hộp và giày quân dụng đen bóng.

Ấn tượng đầu tiên Hạ Huỳnh có về người này là: Hoang dã.

Quân nhân trong thành thường tuân thủ kỷ luật nghiêm ngặt nhưng người đàn ông này lại giống như dã thảo mọc bạt ngàn, không ai dám đến gần.

Người đi sau là một nữ binh trông rất “ngầu”. 

Cô ta mặc đồ huấn luyện dã ngoại, tóc ngắn màu vàng kim hơi xoăn, khăn trùm đầu màu hồng đậm vắt ngang trán. Đôi mắt biếc sáng rực, khuyên tai xanh lam lấp lánh. Cô gái đó đang ngậm một chiếc USB nhỏ trong miệng.

“Xin hỏi, các anh là nhóm lính áp tải tín đồ phải không?” Nữ lính gác cạnh Hạ Huỳnh dè dặt hỏi.

Người đàn ông tóc đen lướt ánh mắt lãnh đạm về phía hai cô gái, sau đó dừng lại trên gương mặt Hạ Huỳnh - cô gái để hai bím tóc kiểu na tra.

Dưới ánh chiều tà màu vàng cam, vẻ nghịch ngợm sống động như bừng tỉnh nơi đôi mắt cô.

Đồng phục trắng tinh, váy ngắn kiểu cũ, làn da trắng được chăm sóc kỹ lưỡng, mọi thứ đều cho thấy cô là người được sống trong nhung lụa.

“Hạ Thiếu úy?” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của Hạ Huỳnh.

“Tôi đây.” Hạ Huỳnh rút cây kẹo que khỏi miệng, cười tươi vẫy tay chào.

Chạm phải ánh mắt anh, làn da Hạ Huỳnh cảm giác như bị dao sắc lướt qua - một cơn tê dại lan tỏa khắp sống lưng.

“Đứng yên tại chỗ.”

Hạ Huỳnh cười giễu, ánh mắt ánh lên ánh chiều vàng cam. 

“Ở đây quân hàm cao nhất là anh, tôi chỉ có thể nghe theo.”

Phong Quy Dã rút ra khẩu súng lục chứa loại đạn đặc biệt, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi nó, dường như khẩu súng còn hấp dẫn hơn thiếu nữ trước mặt.

Cô gái mang khăn đỏ ngậm USB mỉm cười lén.

Cuối cùng cũng có người dám nói chuyện kiểu đó với lão đại. Quá đã!

Nhưng nụ cười của cô gái mang khăn đỏ lập tức tắt ngấm.

Hạ Huỳnh, nữ lính gác và Phong Quy Dã đồng loạt ngẩng đầu.

Những quả khí cầu đỏ kia không có họa tiết, hình dạng như nhau từ mọi góc nhìn, dù có âm thầm di chuyển cũng khiến người ta khó có thể nhận ra.

Nhưng trong tràng vực tinh thần của mình, Hạ Huỳnh cảm nhận được - chúng đang chuyển động!

BÙM ———

Tiếng nổ chấn động tâm thần mọi người.

Tất cả các khí cầu đồng loạt phát nổ giữa không trung mà không hề báo trước.

Chúng có ý thức?

 Ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu Hạ Huỳnh.

Những mảnh vụn màu đỏ tươi lẽ ra phải bay tán loạn theo dòng khí. Thế nhưng, từng mảnh lớn nhỏ không đồng đều lại di chuyển có mục tiêu lao thẳng về phía họ!

“Lôi!” Phong Quy Dã quát lớn.

Cô gái mang khăn đỏ mặt nghiêm nghị, phun ra chiếc USB khỏi miệng.

Chớp mắt, chiếc USB phát ra tia hồ quang lam bao phủ cả bốn người.

Đùng! Đùng!

Những mảnh vụn đỏ ghép lại thành một mảng, đập vào hàng rào điện chói lóa rồi bị đốt cháy thành những khối đen sì, tỏa mùi khét thịt cháy.

Lôi hất mái tóc rối khỏi trán, ung dung nói:

 “Tôi là Lôi - Lôi của sấm sét. Xem ra đám khí cầu này là thịt sống tạo thành, tín đồ ký sinh hình.”

Nữ lính gác tóc ngắn trấn tĩnh lại, gật đầu:

 “Tôi là Lam Vũ. Có thể ngụy trang khí cầu để né kiểm tra phóng xạ, chỉ có ký sinh hình mới làm được.”

Lôi thu hồi hàng rào điện, phát hiện Hạ Huỳnh đang ngồi xổm nghiên cứu đống “thịt nướng” vừa bị thiêu cháy, liền trêu:

“Hạ Thiếu úy là người dẫn đường mà có vẻ chưa từng thấy mấy loại tín đồ nướng này nhỉ.”

“Không phải thịt mà là võng thịt.” 

Hạ Huỳnh bịt mũi, đôi giày trắng cố tránh xa cái đống đó ít nhất hai mươi phân.

【Y】

Bên cạnh cô, một con gấu trúc mà nãy giờ không ai để ý cũng đang nhăn mặt ghét bỏ nhìn đống thịt nướng dưới đất.

Nghe vậy, Lôi và Lam Vũ lập tức cúi xuống kiểm tra kỹ lưỡng lớp thịt cháy đen vương vãi khắp nơi…


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play